Chương 040: Không thể nào hiểu rõ

Trên ghế lái, Đông Ân Vũ cầm vô lăng, nàng dời suy tư sang tin tức trên đài

Mộ Lâm an tĩnh ngồi ở vị trí kế bên, nàng lặng thinh nửa ngày, vẫn là nhịn không được nghĩ hỏi một chút

" Bạn cùng phòng của chị không thích nói chuyện?" Thanh âm Mộ Lâm rất nhẹ nhàng, nghe vào tương đương êm tai, nàng có chút quay đầu nhìn bên mặt Đông Ân Vũ, lúc đó nàng càng thích Đông Ân Vũ không có trang điểm, trừ bỏ vẻ xinh đẹp bên ngoài, nàng trở về với bộ dáng mộc mạc nhất, ở dạng này mới cho nàng cảm thấy mình cùng Đông Ân Vũ quan hệ được rút ngắn, mà không phải cùng người xa lạ nói chuyện

" Đúng, nàng đều như vậy, cho nên em cũng không cần để trong lòng" Đông Ân Vũ nói Mộ Lâm đừng để ý

" Nàng nhìn rất lạnh lùng, không biết làm thế nào để thân thiết" Mộ Lâm vuốt vuốt ngón tay, hời hợt hỏi " Chị làm sao quen biết nàng?" Nàng hiếu kỳ Đông Ân Vũ làm sao lại cùng La Dạ ở chung, hai người bọn họ tính cách quá khác nhau, để Mộ Lâm kinh ngạc

" Quen biết trong công việc, bởi vì có một số chuyện xảy ra, nên phải tạm thời ở chung" Đông Ân Vũ thuận miệng nói qua, lúc đó phát sinh không chỉ một số việc, mà là đủ để vận mệnh hai người tao ngộ, nhưng nàng không nghĩ nói cho Mộ Lâm biết, cũng không thể để cho nàng biết, dù sao công việc nội ứng là cô độc, nàng không thể thổ lộ hết cho người khác

Mỗi lần Đông Ân Vũ nói chuyện cũng đều giữ lại một ít, Mộ Lâm cũng không miễn cưỡng nàng, bởi vậy sau đó hai người không có nói gì nữa, chờ xe dừng ở trước cửa chung cư của Mộ Lâm, Đông Ân Vũ mới mở cửa xe, nàng hướng Mộ Lâm tạm biệt, nhưng Mộ Lâm chậm chạp không có xuống xe, không biết do dự cái gì

" Em còn gì muốn nói với chị hả?" Đông Ân Vũ nhết lông mày, nhìn Mộ Lâm do dự, rất kiên nhẫn chờ

Không ngờ Mộ Lâm tháo dây an toàn, bỗng nhiên nghiêng người về phía trước hôn nhẹ lên môi Đông Ân Vũ.

Cánh môi mềm mại chạm vào nhau, chỉ là một nụ hôn đơn thuần lại làm trái tim Đông Ân Vũ run lên bần bật

Mùi thơm trên người Mộ Lâm lẩn quẩn, như là tiểu nữ ngọt ngào thật lâu không có tiêu tan, môi củng nàng rất mềm, mềm đến như kẹo đường, để đầu ngón tay Đông Ân Vũ chạm lên đôi môi bị hôn lên, hoài nghi không biết mới vừa rồi có phải do mình đang nằm mơ. Mộ Lâm hôn nàng, hơn nữa còn là xuất kỳ bất ý tấn công, để Đông Ân Vũ có chút bừng tỉnh tinh thần

" Dạng này có tính là hôn không?" Mộ Lâm lúc nói chuyện, Đông Ân Vũ chỉ nhìn chằm chằm đôi môi đỏ hồng của nàng ngẩn ngơ

... xem như hôn sao ?

Ánh mắt nhìn lên, Mộ Lâm gương mặt đỏ bừng, Đông Ân Vũ cũng cảm thấy mặt mình cũng lửa nóng

" Tính" nàng gật đầu, nhết môi mỉm cười " Rất tốt đẹp" như là nụ hôn đầu tiên vụng về

Mộ Lâm nghe Đông Ân Vũ phát biểu cảm nghĩ, lập tức không duy trì được trấn định, nàng thân nhanh nói tạm biệt với Đông Ân Vũ rồi xuống xe rời đi, bộ dáng bối rối đào tẩu tựa như là hài tử làm chuyện xấu, Đông Ân Vũ lặng thinh nhìn, khóe miệng của nàng từ đầu đến cuối đều là nụ cười hài lòng, cho đến khi thân ảnh của Mộ Lâm biến mất sau cửa tự động của khu cao ốc, nàng mới khởi động xe rời đi

Đông Ân Vũ sau khi về nhà, thay La Dạ mua bữa sáng đơn giản, nàng đem bánh trứng cùng sữa đậu nành đặt trên bàn, tùy ý ngồi xuống sofa, lúc này La Dạ đang nói chuyện điện thoại, nàng cũng rất trầm mặc, cơ hồ đều nghe người bên kia nói chuyện, La Dạ ngẫu nhiên chỉ đáp ừ hoặc tốt, nửa ngày sau cúp điện thoại cầm bữa sáng mà Đông Ân Vũ mua dùm nàng bắt đầu ăn

" Cô nói hàng, là hàng của đại ca?" hay là của người khác?" Đông Ân Vũ muốn xác nhận, nhưng nàng biết thương gia đồ cổ chỉ sẽ đoạt hàng của Hán ca...

" Hán ca" La Dạ ăn ngay nói thật, quả nhiên là Hán ca cùng Tề ca đầu tư đồ cổ

Nhưng nàng không hiểu, vì cái gì sẽ có người biết rõ mà ra tay đoạt lấy, Tề ca còn để La Dạ một mình đi, không phải là rất nguy hiểm hay sao?

Đông Ân Vũ nhìn La Dạ ăn xong bữa sáng, chói mắt chú ý tới mu bàn tay phải quấn băng của nàng, hàng đã bị cướp, nhất định sẽ phát sinh xung đột nghiêm trọng, La Dạ mặc dù chỉ xây xác bên ngoài, nhưng nàng nhớ đến Vĩnh Lạc cũng sẽ chạy hàng, nếu như đồ cổ của Hán ca, Vĩnh Lạc nhất định phải đi hỗ trợ, nàng nhớ kỹ Vĩnh Lạc lần trước bị thương một tay, lần này không biết...

" Vĩnh Lạc cũng bị thương hả?" Đông Ân Vũ tận lực để cho mình hỏi được thuận miệng một chút, che giấu lo âu trong lòng.

Nàng cùng Vĩnh Lạc đã không còn là tình nhân, trên cơ bản ngay cả bằng hữu cũng không phải, nhưng không thể phủ nhận, nàng vẫn rất lo lắng

La Dạ nghe nàng hỏi cũng không trả lời, rất nhẹ nhàng nằm trên ghế sofa, mở tivi, nghĩ không để ý Đông Ân Vũ.

" Vĩnh Lạc ổn chứ?" lần này nàng lên giọng, bởi vì La Dạ bất vi sở động làm cho nàng có chút sốt ruột

Chỉ là ánh mắt sắc bén ở dưới mũ lưỡi trai nhìn chằm chằm nàng khiến nàng có chút chột dạ

" Tôi cũng chỉ hỏi chơi thôi, quan tâm huynh đệ Ngô Đường một chút" Nàng vô thức nắm chặt hai tay, nhắc nhở mình phải tỏ ra thong dong.

La Dạ cởi mũ lưỡi trai, hất tay lên ném đi thật xa, ánh mắt của nàng không có chút nào rung động, trầm tĩnh mà nhìn Đông Ân Vũ.

" Cô ta không có đi" Năm chữ đánh tan cảm xúc sầu lo của Đông Ân Vũ.

... Cô ta không có đi ?

Nghe đến trong lòng dâng lên sự nghi hoặc đào núi lấp biển. Hán ca chủ yếu đầu tư hàng, Vĩnh Lạc làm thủ hạ đắc lực làm sao không đi? Đông Ân Vũ hoài nghi nhìn La Dạ, là nàng lừa nàng ? hay là Vĩnh Lạc thật không có chạy hàng ? có khả năng sao ? Đông Ân Vũ trong lòng không ngừng tự hỏi, thế nhưng đến miệng lại nuốt xuống

" Cô ta không chạy hàng sao?" nghĩ tới nghĩ lui hẳn là cũng chỉ có Vĩnh Lạc không muốn , chứ người khác không thể ngăn nàng

Đông Ân Vũ hỏi rất nhẹ. Thanh âm TV mở rất lớn, tiết mục hài kịch vang lên tiếng cười so với tâm tình nàng khẩn trương mãnh liệt

" Không biết" La Dạ quay đầu xem tivi, ném cho Đông Ân Vũ hai chữ

Lập tức Đông Ân Vũ không vui, nàng cầm điều khiển tắt TV ầm ĩ đi, nàng không thích La Dạ qua loa với nàng, mặc dù nàng ít nói, nhưng hai chữ " không biết" lại làm cho nàng không thể không tức giận. Hai người bọn họ rõ ràng thường xuyên cùng nhau ra vào các khách sạn, coi như không phải quan hệ tốt, nhưng cũng không đến nỗi không có một chút tin tức

" Làm sao không biết ? các người là bằng hữu mà đúng không?" Đông Ân Vũ kiềm chế lửa giận trong lòng, lúc nàng nói chuyện không có mãnh liệt mùi thuốc súng, chỉ là nàng rất không thích La Dạ có thái độ thờ ơ với nàng " Chẳng lẽ một chút tin tức cũng không biết sao?" Nàng muốn La Dạ nói với nàng

... lại không phát hiện mình đã chấp nhất quá mức

Nhất thời La Dạ nắm tay nàng kéo một cái, thoáng chốc trời đất quay cuồng, Đông Ân Vũ trùng điệp bị quăng lên ghế sofa, La Dạ vượt chân ngồi trên người nàng, hai tay chống bên mặt Đông Ân Vũ, cúi xuống gần sát thân nàng. ánh mắt La Dạ cho nàng cảm giác cấp bách mãnh liệt. Đông Ân Vũ lúc này mới ý thức được mình hỏi quá nhiều, nàng và Vĩnh Lạc cũng không phải là đang hẹn hò, không nên hỏi nhiều như vậy

.... Nhất là trước mặt La Dạ

Nàng không hiểu ý tứ La Dạ đối với nàng. Có khi Đông Ân Vũ cảm nhận được La Dạ quan tâm nàng, có khi cảm thấy giữa hai người có khoảng cách rất lớn. Các nàng có thể ôm hôn nhau, có thể không hề cố kỵ hoan ái, thế nhưng là cho đến bây giờ cũng không thể vượt qua khoảng cách, Đông Ân Vũ hỏi quá nhiều, La Dạ sẽ bảo nàng im miệng, Đông Ân Vũ nói quá nhiều, La Dạ sẽ không nghe

... Cái này tính là gì ?

" Quan tâm cô ta sao ?" La Dạ lúc nói chuyện hơi thở phả bên môi nàng, nóng một chút, ngứa một chút...

Đông Ân Vũ nheo mắt, nhìn nữ nhân trên người mình

Rất cường thế, rất trầm tĩnh, giống như sói đang đánh giá nàng, nghĩ nhìn trộm bí mật trong đáy mắt

" Có giá trị lợi dụng gì sao?"

Lời này vừa nói ra, Đông Ân Vũ lập tức cứng đờ

La Dạ ỏi nàng Vĩnh Lạc còn giá trị lợi dụng gì sao ? thoáng chốc Đông Ân Vũ tựa hồ minh bạch cái gì

" Tôi thì sao?" La Dạ cúi xuống, ghé vào bên tai Đông Ân Vũ hỏi, rất chậm rất nặng " Mộ Lâm thì sao?"

Rầm!...

Phòng khách lập tức vang lên tiếng vang kịch liệt, Đông Ân Vũ dùng sức đẩy La Dạ ra, nàng bị quẳng ra khỏi ghế sofa, đυ.ng phải cạnh bàn. Đông Ân Vũ thở phì phò, biểu lộ tức giận, thế nhưng ánh mắt lại bối rối, nàng không nói hai lời xông vào trong phòng ngủ, hung hăng đóng cửa. Làm cửa phòng đóng lại thô bạo, biểu lộ tức giận biến thành bất lực, nàng kịch liệt chập trùng, dựa lưng vào cánh cửa chậm rãi trượt xuống, xụi lơ ngồi dưới đất

... Lợi dụng

La Dạ nói đúng

Nàng nói tất cả đều đúng

Đông Ân Vũ lợi dụng Vĩnh Lạc, cũng lợi dụng La Dạ, bởi vì thân phận các nàng ở Ngô Đường tuyệt đối có phân lượng, cho nên nàng mới thông đồng với các nàng, nhưng Mộ Lâm thì khác, Mộ Lâm chính là cuộc sống bình thường của nàng, cho nên nàng rất thích cùng Mộ Lâm ở cùng một chổ, cùng nàng nói chuyện phím, điều này giúp cho Đông Ân Vũ cảm thấy cuộc sống còn chút mỹ hảo, để nàng có động lực hoàn thành nhiệm vụ

Nhưng nàng không có mong Mộ Lâm cho nàng bất kỳ lợi ích nào...

Chỉ cần làm chổ dựa tinh thần cho nàng là đủ rồi....

Bởi vì La Dạ vạch trần Đông Ân Vũ lợi dụng Mộ Lâm, triệt để sỉ nhục mối quan hệ xã giao bình thường của nàng, cũng gián tiếp phủ nhận lòng tốt của nàng đối với Mộ Lâm.

Nàng cũng không phải loại nữ nhân bỉ ổi, cũng không phải là nữ nhân lợi dụng, nàng thể hiện như thế chẳng qua chỉ là đóng kịch....

Mặt nạ, bất quá nàng chỉ đeo mặt nạ thôi

Lúc này nàng nghĩ thông suốt quan hệ giữa nàng và La Dạ, nguyên lai các nàng là lợi dụng lẫn nhau

Đông Ân Vũ lợi dụng La Dạ để một lần nữa tiến vào Ngô Đường ?

Nàng định sẽ lấy gì ở La Dạ ?

Không nghĩ ra được, Đông Ân Vũ cho đến bây giờ liền không hiểu rõ La Dạ, ngay cả bản thân nàng cũng không thể nào hiểu rõ

Từ ngày đó, Đông Ân Vũ không về chung cư, nàng bề bộn nhiều việc ở quán ăn đêm, toàn tâm toàn ý dành cho công việc, ban đêm liền ngủ ở văn phòng. Mặc dù mấy ngày nay Mộ Lâm có gửi tin nhắn cho nàng, nhưng Đông Ân Vũ có chút lực bất tòng tâm, nàng mặc dù trả lời, nhưng nội dung đều không thể nào ngừng được, thậm chí Mộ Lâm còn cho rằng nàng bị cảm, muốn nàng nghỉ ngơi sớm một chút

Nhìn tin nhắn Mộ Lâm gửi đến, nói nàng đừng cậy mạnh, nếu bệnh thì phải nhớ uống thuốc, sau đó hảo hảo ngủ một giấc

Đông Ân Vũ nhỏe miệng cười, mấy ngày nay nàng rất ít cười, lúc nàng cười lên lại cảm thấy khó chịu

Có lẽ Đông Ân Vũ nói đúng, nàng bệnh rồi, mà bệnh cũng không nhẹ....

Nhưng tâm bệnh không có thuốc chữa, coi như nàng muốn buông cái thân phân này xuống để đi nghỉ ngơi cũng không có cách nào

Nàng đơn giản trả lời " Cám ơn quan tâm" bốn chữ, sau đó ném điện thoại lên bàn, lại không cẩn thận đυ.ng vào tài liệu để la liệt, một cuốn sổ nặng rơi xuống đất, Đông Ân Vũ lúc cúi xuống nhặt nó lên, thấy số liệu trong sổ sách cấp trên viết tỉ mỉ lại không khỏi nhíu mày.