Chương 037: Kinh hỉ khách nhân

Nàng cùng La Dạ quan hệ tựa như phế phẩm pha lê, hơi va chạm sẽ xuất hiện vết nứt...

Đã một tháng, Đông Ân Vũ từ khi đêm đó tiếp nhận ủy thác của Tề ca, quản lý ba tiệm quán ăn đêm được ba mươi mốt ngày, khoảng thời gian này nàng rất ít về chung cư của La Dạ, bởi vì thực tế quá bận rộn, ba tiệm quán ăn toàn quyền giao cho Đông Ân Vũ, nàng nhất định phải xử lý quá nhiều công việc, mỗi ngày đều bận đến tối muộn, cho nên dứt khoát ngủ luôn trong tiệm. Nơi này, nàng có một văn phòng riêng, nàng cả ngày bôn ba ở trong quán ăn đêm, nàng cắn răng chống đỡ xuống dưới, Tề ca đối với năng lực của nàng tán thưởng cực kỳ, thật vất vả Đông Ân Vũ cũng có thể hơi khống chế được cục diện.

Bất quá thời gian rảnh rỗi, nàng thường xuyên ngồi ở bàn làm việc nhìn chằm chằm sổ sách mà ngẩng người, bởi bì nàng cùng La Dạ sinh ra ngăn cách vi diệu, Đông Ân Vũ biết La Dạ không nghĩ nàng nhận việc, vô luận ra ngoài vì suy nghĩ gì, nàng tựa hồ đối với quyết định của mình tương đương tức giận. Nhưng La Dạ không náo, không nhao nhao, chính là so với bình thường càng thêm trầm mặc, mỗi khi nàng trở về chung cư, hai người chỉ nhìn nhau vài lần, sau đó ai làm việc nấy, không quấy rầy, cũng không đùa giỡn, tựa như đang chiến tranh lạnh...

Nhưng nàng vì sao lại chiến tranh lạnh với La Dạ?

La Dạ vốn chính là người trầm mặc, nàng không muốn nói chuyện, dù ai cũng không thể ép nàng lên tiếng

Cho nên Đông Ân Vũ mới phát sinh phiền muộn...

Đêm nay, nàng trở lại văn sau đã là tối khuya. Đông Ân Vũ kéo thân thể mệt mỏi chuẩn bị lên lầu, ở hành lang cùng một người lỗ mãng mà đυ.ng vai nhau, đối phương giật mình, rất nhanh chóng lùi hai bước cúc cung xin lỗi. Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, vừa định nói không sao, nàng thình lình phát hiện người kia nhìn quen mắt

" Cô là... Mộ Lâm phải không?"

Nữ nhân khom lưng xin lỗi sững sờ, cũng ngẩng đầu

" Ân Vũ?" Mộ Lâm nháy mắt tròn đen, rất kinh ngạc

Hai người không nghĩ sẽ gặp nhau tại đây

" Mộ Lâm, sao em lại ở đây?" Đông Ân Vũ thu hồi đáy mắt bối rối, cười hỏi

" Em đến cùng đồng nghiệp, bởi vì các nàng muốn chúc mừng, liền đến nơi này bao phòng" Mộ Lâm hoàn toàn ăn mặc như trước đây, thanh lịch lại ôn nhu, tia sáng u ám chiếu trên người nàng lại biến thành loại ánh sáng rất dịu dàng, cho dù là ở nơi thấp kém, nàng cũng không chút nào bị khinh bỉ ảnh hưởng, bộ dáng lúc cười liền như là gió xuân khiến người thư sướиɠ " Ân Vũ thì sao ? Tại sao ở đây?"

Bị Mộ Lâm hỏi lại, Đông Ân Vũ khẽ rũ mắt

" Chị cũng là đến cùng bằng hữu" Nàng không thể nói cho Mộ Lâm biết thân phận của nàng " Bất quá chị định về nhà"

" Em cũng vậy!" Mộ Lâm nghe Đông Ân Vũ dự định rời đi, lập tức tiến lên nắm tay nàng

" Bằng hữu ở trong phòng ăn của em thấy nào, không định quay về chổ các nàng hả?" Đông Ân Vũ không có gỡ tay Mộ Lâm, mà là kéo nàng đến nơi ẩn mật vắng vẻ, nàng không hi vọng chút quản sự gọi nàng là quản lý, liền sẽ bị lộ tẩy

" Tiệc tùng đã kết thúc rồi, các nàng đều đang uống rượu, em không thường uống, cho nên rời tiệc trước cũng không sao" Hai người đứng trong bóng tối, nàng chỉ có thể nhìn Đông Ân Vũ như cái bóng, lại làm cho Mộ Lâm nheo hai mắt, từ bàn tay truyền đến nhiệt độ quen thuộc như vậy, mùi nước hoa cũng là mê người như vậy

" Em..." Đông Ân Vũ phát hiện Mộ Lâm tựa hồ đang ám chỉ cái gì, nàng không quá xác định

Lúc này Mộ Lâm bỗng giật mình, giống như chợt nhớ gì đó, xấu hổ cúi đầu " Thật có lỗi, em lại gây phiền phức cho chị, chị đến cùng bạn trai hả? em không quấy rầy chị, thật phi thường có lỗi, bây giờ em đi liền" Nàng nháy mắt từ xảo ngộ vui sướиɠ ném tới thất lạc đáy cốc, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng trở nên hữu khí vô lực, cực kỳ ủy khuất

" Không, em hiểu lầm rồi!" Đông Ân Vũ thoáng chốc cất cao âm lượng, nàng giữ chặt Mộ Lâm nghiêm mặt nói: " Chị cùng người đó đã chia tay"

Nàng cùng Vĩnh Lạc sớm đã chia tay...

" A?" Mộ Lâm biểu lộ ngốc trệ, thật lâu mới lấy lại tinh thần " Chia tay rồi? lúc nào?"

Đông Ân Vũ bị nàng hỏi như vậy, bỗng nhiên có chút xấu hổ " Ừm. mấy tháng trước a?"

Nàng không biết mình cùng Vĩnh Lạc chia tay bao lâu, trừ lần trước tình cờ gặp ở quán ăn đêm, nàng liền không có nghe đến tinh tức của Vĩnh Lạc.

Mộ Lâm nghe nàng nói vậy, đôi môi khẽ hé mở không phát ra được thanh âm nào, qua thật lâu, mới nói: " Chị không sao chứ? em nói là tâm tình của chị tốt chứ?" Người thất tình đều dễ mất khống chế, hoặc là đắm chìm trong bi thương không thể kềm chế, Mộ Lâm hoài nghi Đông Ân Vũ đến quán ăn đêm để uống say, nghĩ đến đây nàng vô thức nắm chặt tay Đông Ân Vũ.

" Ừm chị không sao, cám ơn em" Đông Ân Vũ trong lòng ấm áp, tính cả lúc cùng La Dạ chiến tranh lạnh cũng không có phiền muộn

Mộ Lâm thật là một hảo hài tử thiện lương biết quan tâm

" Chị giúp em gọi xe nha?" Đông Ân Vũ dắt Mộ Lâm đi ra ngoài, bởi vì đây là chổ làm ăn của Tề ca, gần đó không có xe taxi nào đậu, nàng sợ Mộ Lâm một mình đi đường vào ban đêm nguy hiểm, cho nên trực tiếp giúp nàng đề nghị

Nhưng Mộ Lâm vẫn giữ chặt nàng " Cái kia..."

Đông Ân Vũ nghe thanh âm nàng yếu ớt, buồn bực dừng chân

Mộ Lâm gương mặt đỏ bừng, không biết là do uống rượu hay có nguyên nhân nào khác, bộ dáng nàng trù trừ thật đáng yêu, mười phần nữ tính hóa mỹ nhân, so với những nữ nhân mà nàng từng gặp ở Ngô Đường hoàn toàn khác nhau, không có cường thế bá đạo, lạnh liệt,chính là tư thái tiểu nữ nhân bình thường, lại đặc biệt chiếm được hảo cảm của Đông Ân Vũ.

" Sao vậy?" Nàng nhìn Mộ Lâm, kiên nhẫn chờ đợi

" em đến nay có thể đến nhà chị không?" Mộ Lâm hỏi nhỏ, vừa dứt lời còn cẩn thận từng li từng tí ngước mắt nhìn Đông Ân Vũ.

... tựa như tiểu động vật

Đông Ân Vũ nhướn lông mày, nàng nhớ trước đó cũng không do dự mà hỏi Mộ Lâm muốn qua đêm nhà nàng, hiện tại phong thủy luân chuẩn? nhưng nàng do dự một chút, mặc dù La Dạ đêm nay phải chạy hàng, thế nhưng để Mộ Lâm đến ở, sẽ có thể gây bối rối ? nàng muốn cự tuyệt, thế nhưng nhìn ánh mắt Mộ Lâm mong chờ lại sợ làm tổn thương ánh mắt nàng, lập tức liền bỏ qua quy tắc.

... Nàng là người ăn mềm không ăn cứng

" Có thể" Đông Ân Vũ gật đầu đồng ý

Mộ Lâm nghe vậy, hai mắt cơ hồ lóe ra tinh quang, có thể thấy nàng vui vẻ cỡ nào, liền kém chưa nhào vào ôm Đông Ân Vũ.

nàng lúng túng ho khan vài tiếng, kỳ thật Đông Ân Vũ cũng rất vui vẻ, mời bằng hữu và nhà chơi, đây là lần đầu, mặc dù đang làm nội ứng, làm như vậy phi thường không thỏa đáng, thế nhưng phóng túng một đêm cũng không sao đúng không? nàng để Mộ Lâm ra ngoài trước chờ nàng, nàng trở lại văn phòng chỉnh lý công việc chưa xong, sau đó lại gọi quản sự bàn giao công việc xong mới rời khỏi quán đêm.

Đông Ân Vũ nhanh bước chạy khỏi cửa hàng, đã nhìn thấy Mộ Lâm đứng dưới ánh đèn đường đợi nàng

Đèn đường sáng choang chiếu trên người nàng, đem khí chất tinh khiết triển lộ không thể nghi ngờ, nàng hôm nay mặc váy lụa màu trắng cùng ống tay áo đều có điểm chút hoa, tràn ngập khí tức mùa xuân, tóc nàng tùy ý xõa trên vai, đôi mắt nâu nhạt sáng tỏ, đuôi mắt có chút cong lên, lộ ra ý cười ôn nhu

Rất đẹp, tựa như thủy tinh sáng long lanh

" Đi thôi" Đông Ân Vũ kéo áo khoác, hướng Mộ Lâm nói một câu, nhưng giọng nói có chút run rẩy

Lúc đối mặt Mộ Lâm, nàng có chút áy náy, bởi vì nàng không thể thẳng thắn thân phận của mình, cảm giác tựa như đang lừa nàng.

Nếu như nàng không phải là nội ứng, tuyệt đối có thể trở thành bằng hữu tốt nhất của Mộ Lâm, các nàng có thể tùy thời hẹn nhau đi dạo phố, uống trà chiều, có lẽ bàn về giới showbiz hay bàn tán về phim truyền hình, hơn nữa có thể phát tiết bực tức trong công việc. Nhưng các nàng không thể được, những lời này nàng chỉ có thể nuốt vào bụng, sau đó nhìn về hướng Mộ Lâm mỉm cười khép lại tổn thương trong trái tim

" Ừm" Mộ Lâm phát hiện Đông Ân Vũ nhìn sang phía khác, lập tức tiến lên nắm tay nàng " Đi thôi"

Đi đến bãi đỗ xe trên đường, Đông Ân Vũ nhiều lần suýt bị Mộ Lâm làm cho té ngã vì nàng đi quá gần, cơ hồ toàn bộ cánh tay đều bị nàng ôm vào trong ngực, làm Đông Ân Vũ muốn nàng giữ khoảng cách một chút, nhưng khuôn mặt hồng phấn kia lại khiến Đông Ân Vũ mềm lòng, đứa nhỏ này rõ ràng rất xấu hổ, nhưng lại quật cường như vậy, bởi thế Đông Ân Vũ bất đắc dĩ vừa buồn cười tùy ý để nàng ôm

Vừa lên xe, Mộ Lâm lập tức nghiêng đầu nhìn Đông Ân Vũ, ánh mắt trên mặt nàng dao động, cuối cùng nhìn tay phải của nàng

" Em nắm như vậy chị không có cách nào lái xe" Đông Ân Vũ vừa cười vừa nói, xoay bánh lái quay xe.

Mộ Lâm nghe nàng nói vậy, gương mặt đỏ bừng, tầm mắt của nàng quá rõ ràng, đến mức để Đông Ân Vũ giễu cợt

" Em cảm thấy... nắm tay Ân Vũ rất ấm áp" Mộ Lâm đem thân thể ngồi thẳng, lúc nói chuyện len lén liếc nhìn Đông Ân Vũ.

" Thật sao? đang mùa hè em không thấy nóng hả?" Đông Ân Vũ minh bạch Mộ Lâm nói tới ấm áp không phải là nhiệt độ cơ thể, mà là tâm tình, bởi vì lúc nàng cùng Mộ Lâm nắm tay, nàng cũng cảm thấy thật ấm áp mà lại rất buông lỏng.

Nếu như cùng La Dạ nắm tay cảm thấy an toàn, đó là vì La Dạ rất vững chãi để dựa vào, Mộ Lâm nhẹ nhàng, thì tâm tình lại vui vẻ

" Không phải, em nói là... chính là... cảm thấy rất thích, nắm tay Ân Vũ em thật hạnh phúc, không phải nói thật ấm áp nhưng kỳ thật cũng rất ấm áp..." Thanh âm Mộ Lâm nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng ảo não dứt khoát ngậm miệng, lỗ tai nàng đỏ bừng, để Đông Ân Vũ thoáng nhìn cười ra tiếng

" Chị biết, chị chỉ giỡn với em" Đông Ân Vũ nín cười, đưa tay sờ sờ đầu nàng.

... Thật sự đáng yêu

" Ừm" Mộ Lâm nhu thuận gật đầu, kéo tay Đông Ân Vũ nắm lấy

Đầu ngón tay mảnh khảnh của nàng vuốt ve lòng bàn tay Đông Ân Vũ, xúc cảm nhu hòa để Đông Ân Vũ có chút phân tâm, loại cảm giác bị che chở quá tươi sáng, để nàng nhịn không được rút tay về, làm bộ điều khiển tay lái, biểu hiện vô cùng thong dong. Đông Ân Vũ không thể quá ỷ lại Mộ Lâm, nàng không thể bởi vì được đối đãi ôn nhu, liền phân tâm dao động, nàng là nội ứng, là một nội ứng phải hoàn thành nhiệm vụ

" Mộ Lâm , em cảm thấy chị là người thế nào?" nàng dừng xe đợi đèn đỏ, thuận miệng hỏi một câu

Triệu Hàn cảm thấy nàng bỉ ổi

La Dạ cảm thấy nàng tham vọng

Mộ Lâm thì sao ?

" Em có thể nói thật không?" Mộ Lâm nói rất nhỏ, nàng cúi đầu thấp, không nhìn Đông Ân Vũ

Nói thật

Đông Ân Vũ nhíu mày, nàng ổn trọng tâm tình nói : Đương nhiên, chị muốn biết em nghĩ chị thế nào?"

Nàng không nghĩ Mộ Lâm có thể hỏi nàng như vậy, để Đông Ân Vũ có chút chột dạ

" Em cảm thấy Ân Vũ... rất thần bí" Nàng nghiêng đầu, nhìn bên mặt Đông Ân Vũ, ánh mắt rất ôn nhu, lại rất cẩn thận nhìn nàng " Cho đến bây giờ đều không cùng em nói chuyện của chị, nói chuyện trời đất cũng có chút giữ lại, mà cũng chưa từng giới thiệu bằng hữu với em, gọi điện thoại cũng rất ít, gặp mặt càng ít hơn..."

Mộ Lâm ngữ khí bình thản, nàng không oán giận mà đang trần thuật sự việc.

" Em cảm thấy chị đang cố ý xa lánh em sao?" Đông Ân Vũ có chút hoảng hốt, nàng bảo trì quan hệ với Mộ Lâm, nhưng không nghĩ nàng có lẽ sẽ cảm thấy thương tâm, hoặc là hoang mang. Cũng đúng, một cái biểu hiện được muốn cùng nàng làm bằng hữu, lại muốn thên gần gũi, cũng có lúc xa cách, khó trách Mộ Lâm sẽ cảm thấy kỳ quái

" Không phải, em nghĩ Ân Vũ chắc có nỗi khổ tâm riêng, cho nên không sao, em sẽ chờ chị nói cho em nghe" Mộ Lâm nhỏe miệng cười, sự bao dung của nàng làm Đông Ân Vũ không tự giác nắm chặt tay lái

Mộ Lâm sẽ chờ nàng thẳng thắn, thế nhưng Đông Ân Vũ không chắc cần phải chờ bao lâu...

Cái tương lai kia sẽ đến...