Chương 036: Khoe khoang phong thái

Không hổ là người có tiền, ngay cả nhà vệ sinh cũng hoa mỹ như vậy

Đông Ân Vũ đóng nước lại, đứng trước gương sửa sang lại đầu tóc, nhưng tâm tư lại đang bay xa. Tề ca để nàng quản lý ba quán ăn đêm, hơn nữa còn là địa bàn làm ăn khấm khá, không giống như Hán ca chia cho nàng loại quán rượu sắp bán đi, sau này nàng sẽ được coi trọng, nếu như muốn trèo lên cao, nàng phải từng bước đi lên thật vững vàng, chỉ là cùng La Dạ chạy hàng sẽ không có cơ hội tiếp xúc với lão đại Ngô Đường, chỉ có thượng vị, chỉ cần có thể tạo nên thế lực một vùng, cơ hội nàng cùng cấp trên hợp tác sẽ lớn hơn...

Rắc rắc!!

Đông Ân Vũ mở tay nắm cửa, một cỗ lực đạo mạnh mẽ đánh tới nhanh chóng đem Đông Ân Vũ đẩy trở lại toilet

Rắc rắc!

Cửa bị khóa lại

" Triệu Hàn ? chị định làm gì?" Đông Ân Vũ vịn bồn rửa tay, buồn bực nhìn Triệu Hàn.

Nàng một thân lễ phục dạ hội màu tím than phi thường cao quý, đem khí chất của Triệu Hàn tôn lên càng thêm ưu nhã, thế nhưng phía sau mắt kính là đôi mắt lạnh đến Đông Ân Vũ phải phát rung, nàng biết, Triệu Hàn lại dạy dỗ. Trên người nàng mùi hoa mai càng thêm nồng đậm, cánh tay trắng nõn duỗi ra, không chút khách khí nắm chặt khuôn mặt Đông Ân Vũ, hai người đứng rất gần, Đông Ân Vũ cũng duỗi tay nắm chặt cổ tay nàng, ý bảo nàng chớ làm loạn

" Cùng hắn nói cái gì?" Triệu Hàn cư cao lâm hạ trừng mắt với Đông Ân Vũ, giống như đang buộc nàng thú nhận

" Tề ca rất coi trọng em, muốn em quản lý ba quán ăn đêm" Đông Ân Vũ cũng không giấu diếm, coi như nàng nói láo, với giao tình của Triệu Hàn cùng mấy vị đại ca, lập tức liền sẽ hỏi ra chân tướng, bởi vậy Đông Ân Vũ thành thật tiết lộ, không hy vọng dính thêm phiền phức

" Cô nhận rồi?" Một nháy mắt, Triệu Hàn nhăn lông mày, tựa hồ có chút kinh ngạc

"Đương nhiên đây là cơ hội tốt để củng cố địa vị" Là cơ hội tốt để bước chân vào Ngô Đường.

Đông Ân Vũ đẩy tay Triệu Hàn ra, nàng cũng không cảm thấy quyết định đó có gì không ổn, đang lúc nàng chuẩn bị rời đi, Triệu Hàn từ sau kéo cánh tay Đông Ân Vũ, vòng tay ôm lấy eo nàng, một tay từ đằng sau nắm lấy cằm nàng, gương mặt dán vào Đông Ân Vũ, thân thể hai người chặt chẽ dính vào nhau, có thể nghe tiếng thở của nhau. Đông Ân Vũ thậm chí còn nghe được nhịp tim của Triệu Hàn

" Nữ nhân bỉ ổ" Không chút tình cảm nào, Triệu Hàn nghiêm khắc chỉ trích Đông Ân Vũ

Đông Ân Vũ lại cười. Bỉ ổi? Nàng chỉ là vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn mà thôi

" Em chỉ muốn được đối đãi tốt hơn, cho nên tích cực tranh thủ" Nàng nắm bàn tay Triệu Hàn giữ bên hông nàng, bàn tay trắng nõn nhưng thật lạnh, tựa như nàng cho người khác cảm giác lãnh liệt. toàn thân tràn ngập cảm giác lãnh lẽo áp lực

" Cô cho rằng trên giường khoe khoang phong thái liền có thể trèo lên cao hay sao?" Hiển nhiên Triệu Hàn cho rằng Đông Ân Vũ quan hệ với Tề ca, ở Ngô Đường, nữ nhân nếu không có bối cảnh, nếu không có chống lưng, muốn có được tín nhiệm hoặc phải có được cơ hội lớn, không thì phải dựa vào bản sự, giống như Đông Ân Vũ là loại mỗi giờ mỗi khắc đều như hồ ly tinh câu dẫn người, chắc hẳn cũng dùng thân thể để đổi lấy cơ hội

Đông Ân Vũ biết Triệu Hàn hiểu lầmm thế nhưng nàng lười giải thích cùng đính chính

Triệu Hàn sẽ không nghe giải thích...

" Đây là lựa chọn củ em" nàng nhún vai, nói thật nhẹ nhàng.

Vô luận là bị hiểu lầm hay nhục mạ, nàng không không đáng kể

Triệu Hàn nghe vậy hừ lạnh một tiếng, nàng tiến sát bên tai Đông Ân Vũ, hơi thở ấm áp lập tức thổi vào tai nàng " Cô đã bị ném bỏ một lần, không sợ lần này bị thiệt thòi nữa sao?" giọng điệu mơ hồ mang theo ý cười, để Đông Ân Vũ rũ mắt

Bị ném bỏ?

Nàng nói Vĩnh Lạc sao ?

Vĩnh Lạc cùng Hán ca xem nàng là hầu tử để mua vui, không sai, nàng đã ngã một lần, nhưng lần ngã kia cũng không có phí công

" Cám ơn quan tâm" Đông Ân Vũ kéo tay Triệu Hàn, ngẩng đầu ưỡn ngực ra khỏi toilet.

Trên mặt nàng cũng không có bất cứ gì khác lạ, hé miệng cười khẽ, dường như chưa từng phát sinh chuyện gì. Vết thương té ngã đã khỏi hắn, nàng không ngại ngã nhiều lần, nhờ vậy nàng mới có thể nhận rõ mình là một nội ứng, chứ không phải nghiêm túc chơi trò chơi tình yêu, nếu không phải Vĩnh Lạc đề bạt, nàng cũng không như thế nhanh chóng quen biết Hán ca cùng Tề ca, thật muốn nói là quản giao, đó cũng là nhờ từ ngã vào cái hố lớn của Triệu Hàn, nàng không có giá trị lợi dụng, thì chỉ có thể đi đâu cũng gặp nhân vật phiền phức cản trở

Yến tiệc kết thúc, Triệu Hàn không có tiếp tục nói chuyện với nàng, chỉ lặng lẽ trừng nàng, trừng đến mức Đông Ân Vũ có chút phiền toái. Cho đến khi tan hội, Đông Ân Vũ cơ hồ không kịp chờ đợi đã rời đi, nàng nắm cánh tay La Dạ chật vật bước thẳng đến ghế lái phụ, nàng muốn La Dạ lập tức lái xe về nhà

... nữ nhân bỉ ổi

Ngoài cửa sổ xe, đèn nê ông lấp lóe cực nhanh, Đông Ân Vũ nhìn bóng ngược phản chiếu trên kính xe, khuôn mặt trang điểm kia là vũ khí của nàng, nàng hít mũi một cái, đem điều hòa trong xe hơi vặn nhỏ. Thất thần không tự giác nhớ đến Triệu Hàn, tựa như là ma chú vờn quanh trong đầu nàng. Cùng lúc đó, nàng nhìn La Dạ vẫn như cũ ngồi bên ghế tài xế từ hình phản chiếu kính cửa sổ

Trầm mặc không nói

" Tề ca muốn tôi quản lý ba chổ làm ăn" Đông Ân Vũ do dự một chút, vẫn quyết định nói ra, nàng có chút lo lắng bất an, đến cùng La Dạ sẽ nghĩ thế nào ? nàng biết La Dạ là thủ hạ đắc lực của Tề ca, lại muốn nàng đi chạy hàng, mà không để nàng đi quản lý, nói đến có chút băn khoăn " Cô cảm thấy thế nào?"

... Muốn nghe ý kiến của La Dạ....

Hỏi xong, Đông Ân Vũ cảm thấy mình thật ngu xuẩn, dù cho La Dạ nói " Không" cũng không thể thay đổi quyết tâm của nàng

" Tôi sẽ nhận" La Dạ không mở miệng, Đông Ân Vũ tỏ thái độ trước, nàng nói, sẽ nhận

Vì củng cố địa vị

" Cô có cảm thấy tôi là một nữ nhân ham mê quyền lực không?" Đông Ân Vũ lơ đãng đột nhiên hỏi một câu

Bởi vì Triệu Hàn nói nàng bỉ ổi, bởi vậy muốn hỏi ý tứ La Dạ...

" Ừm" không nhẹ không nặng, La Dạ đã xác nhận đáp án

Đông Ân Vũ trong lòng có chút giận, nàng nhết lên nụ cười khổ, kỳ thật La Dạ có thể không cần trả lời nàng

Hai người khi về đến nhà đã là hai giờ sáng, từ xe đi lên thang máy, La Dạ liền không biết thế nào điên cuồng nắm kéo Đông Ân Vũ, nàng kháng cự đẩy ra La Dạ, nhưng đối phương cường thế gặm hôn cổ nàng, mỗi lần bị La Dạ dùng răng nhọn đâm sâu vào da thịt, Đông Ân Vũ sẽ cảm thấy có dòng điện chạy xẹt qua, toàn thân tê dại lại xốp giòn.

Sau khi kháng cự, Đông Ân Vũ đẩy La Dạ ra, lấy chìa khóa từ trong bóp ra.

" Đủ rồi, chờ tôi mở cửa trước..." Tay run một cái, chìa khóa rơi xuống đất

Đông Ân Vũ bất đắc dĩ trừng mắt nhìn La Dạ dính sau lưng nàng, chỉ thấy nàng nhặt lên chìa khóa, thành thục mở cửa, cánh cửa vừa rộng mở trong nháy mắt La Dạ liền dùng sức đẩy Đông Ân Vũ vào trong phòng, lực đạo mạnh đến nỗi nàng mất trọng tâm ngã ngồi xuống đất, La Dạ đá cửa, liền nghiêng thân đặt Đông Ân Vũ dưới thân, hai tay dùng lực" xoạt" xé lễ phục rách từ ngực đến rốn.

Việc này làm nàng nhớ đến lúc còn ở Tinh Toản, La Dạ đã từng thô bạo xé áo lông của nàng

" Cô làm cái gì ! xé tanh bành lễ phục thế này!" Đông Ân Vũ tức thở hổn hển, kéo lễ phục, lần này không thể không mua

La Dạ căn bản không để ý đến nàng, một tay nắm chặt hai tay Đông Ân Vũ đặt ở trên đầ, nằm rạp trên người nàng hôn cắn bộ ngực trần trụi

Hành vi của nàng không thể gọi là tán tỉnh, mà là mãnh liệt chiếm hữu, La Dạ há miệng cắn lên da thịt mật sắc, lưu lại từng vòng tròn dấu răng, bắt mắt lại mê người. Đông Ân Vũ không có thể hiểu được nàng muốn gì, cũng không biết đắc tội nàng chổ nào, nhưng lúc này nàng không thể chịu đựng bá đạo của La Dạ, muốn kháng cự nàng để Đông Ân Vũ có chút chơi xấu

" Đừng!.. tôi không muốn làm! không muốn!" Đông Ân Vũ ra sức giãy dụa, nàng nhấc chân chuẩn bị đá La Dạ, sớm bị nàng một chân nhấn dưới cơ thể, hai người chăm chú dây dưa, tựa như là tuyển thủ đô vật, quật ngã lẫn nhau, Đông Ân Vũ dáng người không rắn chắc như La Dạ, không có mấy lần đã bị chế phục, nàng nằm ngửa trên mặt đất, không ngừng thở hổn hển, lễ phục trên người sớm đã rách nát trên người

" Vì cái gì nhận?" La Dạ đặt môi trên môi nàng, hỏi nàng vì sao lại nhận quản lý chổ làm ăn

Đông Ân Vũ nhăn mày, một cái hai cái đều không cho rằng là tốt sao ?

" Tôi không nghĩ chỉ làm nữ nhân bồi rượu, tôi muốn địa vị cao hơn" Nàng nhìn thẳng La Dạ, kiềm chế thanh ân run rẩy

Địa vị cao hơn, cao đến mức có thể leo lên vị trí bên cạnh lão đại Ngô Đường

La Dạ ném mũ lưỡi trai, lộ ra đôi mắt trầm tĩnh, như một viên ngọc bích đầm sắc không chút tì vết

Đông Ân Vũ bị đôi mắt thật sâu kia như có ma tính hấp dẫn, La Dạ hiện tại đem hai chân nàng gác lên vai, Đông Ân Vũ giật mình, tư thế e lệ lớn mật như thế làm nàng phi thường bối rối, thế nhưng nàng có khước từ thế nào cũng không được. La Dạ kéo qυầи ɭóŧ nàng, đầu dò xét vào giữa hai chân nàng chui vào

Thoáng chốc, dưới bụng siết chặt, Đông Ân Vũ nheo mắt, bờ mông nàng toàn bộ trên không, hai chân vô lực gác trên vai La Dạ, bàn tay che lại biểu lộ tình mê ý loạn, không nhìn động tác của La Dạ, cũng không để nàng nhìn bộ dáng mình mất khống chế. Đầu lưỡi ướŧ áŧ linh xảo hoạt động, ra ra vào vào để Đông Ân Vũ suýt tí nữa rên thành tiếng, nàng đắm chìm trong hoan lạc, đồng thời thống hận không ngừng truyền đến, hơi thở lại nóng, tư thế như vậy ép nàng đến ngạt thở

" Không muốn... không muốn lại... A.. La Dạ... La Dạ..." Đông Ân Vũ hốc mắc đỏ lên, bên tai nghe thấy rõ ràng âm thanh hôn hít, thanh âm hút vào nhả ra của nước, mập mờ lại lớn mật, Chỉ có một mình Đông Ân Vũ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, La Dạ ăn mặc vẫn chỉnh tề, nàng ngay trước cửa muốn Đông Ân Vũ, không có chút nào thương tiếc ném nàng nằm trên sàn nhà lạnh lẽo cứng rắn, lấy tư thế xấu hổ muốn nàng

" A ! Không ! Nhanh...A!" ngón chân cong lên, sát na kɧoáı ©ảʍ tập trung ở một điểm, Đông Ân Vũ cắn môi đạt tới cao trào, toàn thân run rẩy mấy lần liền xụi lơ, hai chân còn treo trên vai La Dạ

La Dạ bưng mông Đông Ân Vũ, sau đó di chuyển đặt thân thể vô lực của Đông Ân Vũ xuống.

Lúc Đông Ân Vũ mở mắt nhìn La Dạ, nàng chính là đang duỗi lưỡi liếʍ môi, giống như đang thưởng thức mỹ vị

Nguyên bản hình tượng rõ ràng đang trêu chọc, lúc này trong mắt Đông Ân Vũ lại cảm thấy có chút nguy hiểm

Nàng trốn! nàng ra sức trốn! thế nhưng phần eo trở xuống lại không có khí lực, cho nên chỉ có thể nửa bò nửa lết về hướng phòng ngủ

La Dạ bắt đầu cởϊ qυầи áo, động tác không nhanh không chậm, hai mắt thẳng tắp nhìn tư thế bối rối bò của Đông Ân Vũ, nàng cởi bỏ tất cả y phục, ung dung đi đến sau lưng Đông Ân Vũ, bắt được chân nàng kéo về giữa phòng khách. Đông Ân Vũ thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ muốn thét lên, sợ hãi khó hiểu tràn ngập lòng nàng, lúc này La Dạ đẩy hai chân nàng ra, đem thân chen vào giữa ôm lấy Đông Ân Vũ, hai người da thịt dán vào, nhiệt độ cực nóng không ngừng tăng lên.

" Về phòng.. lại..Ngô!" Đông Ân Vũ còn chưa dứt lời. liền bị La Dạ lấy miệng ngăn lại

Hai người đầu lưỡi dây dưa, nụ hôn thô làm trầy xước cánh môi Đông Ân Vũ, nước bọt pha chút mùi máu tươi

... Sói

Đông Ân Vũ sắp bị hôn đến ngạt thở, nàng phát hiện La Dạ tựa như thất lang, đôi mắt bích sắc tĩnh lặng rất nặng nề, tựa như dã thú phủ phục trong bóng tối, nàng không đi ra, chỉ nằm đó dùng ăn mắt chấn động con mồi, mà Đông Ân Vũ chính là con mồi của nàng, hiện tại bị móng vuốt kiềm chế, tùy thời sẽ bị La Dạ ăn

" Muốn trèo lên cao" La Dạ buông đôi môi bị cắn rách của Đông Ân Vũ, cánh môi nhiễm một màu đỏ sẫm huyết dịch, khiến nàng nhìn thấy so với bình thường nguy hiểm hơn nhiều " Liền nghe lời một chút"

Đông Ân Vũ sững sờ

Nghe lời một chút sao?

Muốn trèo lên cao phải nghe lời La Dạ sao ?

Nửa ngày, Đông Ân Vũ cũng không chống cự nữa, nàng rủ mắt, can tâm tình nguyện ôm lưng La Dạ.

Lúc đó Đông Ân Vũ rất muốn hỏi, mối quan hệ giữa hai người đến tột cùng là cái gì ?