Chương 033: Gợi lại vết thương cũ

Cử động thân mật, ám chỉ quan hệ hai người không tầm thường

Bọn đàn em có gan cũng không dám khi dễ người của La Dạ, đừng nói đến làm ra những chuyện không đúng quy củ

" Cô về đi" La Dạ tách ra, để Đông Ân Vũ rời bước đi

Đông Ân Vũ nhíu mày, nàng không muốn đi, nếu đi có thể sẽ lỡ tin mật quan trọng

" Không cần, tôi ở đây đợi cô" Đông Ân Vũ lắc đầu, ra hiệu muốn lưu lại

La Dạ móc đồ trong túi ra đưa cho nàng, là chìa khóa chung cư " Đi về" hai chữ ngắn gọn, không có chổ cho thương lượng

Nắm chìa khóa lạnh buốt trong tay, Đông Ân Vũ trăm ngàn lần không nguyện ý, cũng đành phải nghe lời nàng. Nàng nhìn La Dạ cùng mấy tên đàn em đi vào trong gian phòng, tựa hồ muốn giao phó công việc, Đông Ân Vũ bất đắc dĩ làm theo lời La Dạ, cùng mấy người còn lại rời khỏi núi. Trên đường xuống núi, mấy người trên xe đều nói muốn uống rượu, rủ Đông Ân Vũ, nàng đương nhiên nói đi, dù sao từ bọn họ biết đâu có thể moi được chút tin tức

Đêm nay bọn chúng không có đi Tinh Toản mà đến quán ăn đêm dưới trướng của Tề ca

Đông Ân Vũ tiến vào quán, lập tức hướng bốn tên nam nhân rót rượu, chính nàng tửu lượng tốt, lại biết cân nhắc uống, chưa đến một tiếng, mấy tên nam nhân đã say nằm sấp xuống bàn. Đông Ân Vũ ngồi giữa hai tên nam nhân, cầm trong tay chai rượu cùng bọn họ nói chuyện phiếm, chủ đề rất rộng, còn nói về Tề ca, hỏi hắn thích loại phụ nữ thế nào, Đông Ân Vũ đều chỉ phụ họa vài tiếng, mấy thứ này nàng không có hứng thú

" Mấy nữ nhân kia đều là do lão đại mua ở nước ngoài hả?" Nàng quơ ly rượu trong tay, nước đá tan trong ly rượu kêu răng rắc

Nam nhân bên trái uống đến gương mặt đỏ hồng, hắn khoác tay nói: " Đương nhiên đều là hàng của lão đại"

" Tôi thấy hôm nay có mấy khuôn mặt lạ hình như đâu phải thủ hạ của Tề ca thì phải?" Nàng thăm dò hỏi, những nam nhân mang theo súng ngắn, nghiễm nhiên không phải nhân mã Tề ca

" Đúng, những người đó đều là người của lão đại phái tới, nói muốn giúp đỡ, mẹ nó ! nói rõ chính là không tin Tề ca, còn muốn cho người đi giám sát" Nam nhân nói chuyện có hơi chút lớn tiếng, hắn cầm ly rượu trên tay Đông Ân Vũ , uống một hơi cạn sạch

.... giám sát?

Đông Ân Vũ rủ mắt, xem ra lão đại không tin vào thủ hạ đắc lực của mình

Vẫn là nên nói cẩn thận một chút ?

" Tề ca thường xử lý lão đại hàng, các ngươi hẳn là cũng biết nhau đúng không? lão đại thủ hạ có thành viên cố định không?" Đông Ân Vũ sợ mình hỏi nhiều quá, liền quay qua hỏi nam nhân bên phải, lúc nói chuyện còn đưa một điếu thuốc, coi như mình thuận miệng hỏi một chút

" Không quen, mấy tên đó nhìn rất căng, không hề nói chuyện với tụi tôi" nam nhân nhận lấy thuốc lá đốt lửa

" Thật sao? ta lại cảm thấy lão đại lo lắng nhiều quá" Đông Ân Vũ cười vài tiếng, nheo cặp mắt nói: " dù sao lão đại thật có bản lĩnh, việc buôn bán người từ nước ngoài mà làm không một giọt nước lọt qua, ngay cả cảnh sát cũng không điều tra ra, sao lại sợ Tề ca chứ?"

" Hừ, cảnh sát hả?" Nam nhân hừ một tiếng " cảnh sát là cọng lông gì chứ? lão đại có rất nhiều bằng hữu, chỉ cần nói với những người kia vài câu, cảnh sát biết cũng không dám đến bắt"

" Thật không hổ danh là Ngô Đường" Đông Ân Vũ nhẹ gật đầu, hướng về phía nam nhân một chút, thanh âm của nàng nói rất nhỏ, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy nói: " các ngươi đã từng gặp qua lão đại chưa?" Lão đại Ngô Đường là loại lão đại thế nào, tựa hồ cho đến bây giờ chưa từng nghe tin đồn về hắn

" Không, chúng ta đều là đàn em, trong mắt lão đại chẳng qua làm rác rưởi" nam nhân ngược lại rất biết thân biết phận

Đông Ân Vũ cùng bọn họ uống mấy chén, thấy bầy nam nhân kia đều say đến bất tỉnh nhân sự, nàng bất đắc dĩ thở dài, những người này căn bản hỏi không ra được gì, thế là nàng định sẽ về thẳng nhà. Từ khi trở thành thủ hạ của La Dạ, hai người rất tự nhiên mà ở chung với nhau, mối quan hệ này so với Vĩnh Lạc không giống lắm, Đông Ân Vũ cũng không nói được có liên quan đến tình cảm hay không, nàng có thể tự tại ở chung với La Dạ, cũng không mất mát gì lại là chuyện tốt

Nhưng khi nàng vừa ra đến cửa, lập tức gặp người không muốn gặp

" Ờ! em cũng đến nữa hả!"

Là Vĩnh Lạc..

Nàng chạy đến gần Đông Ân Vũ chào hỏi, dưới ánh đèn nê ông, mái tóc rối bù vẫn như cũ đỏ hồng, mắt nàng nhìn thẳng Đông Ân Vũ, dường như muốn làm nàng bị thương, ánh mắt quá trực tiếp chói lọi, làm cho nàng dời đi ánh mắt, Đông Ân Vũ thua cuộc, dù là trước mặt là Vĩnh Lạc, nàng vẫn không có cam đảm đối mặt với đôi mắt hỏa nóng kia

" Ừm, chúc cô chơi vui vẻ, tôi về trước" Đông Ân Vũ tùy tiện qua loa vài câu, nhanh chóng đi ngang qua Vĩnh Lạc.

" Chờ một chút!, em vội làm cái gì hả? tôi mời em uống rượu" nàng giữ chặt Đông Ân Vũ, lại bị đối phương hất cánh tay ra.

Không muốn bị đυ.ng chạm.

Đông Ân Vũ quay đầu trừng mắt nhìn Vĩnh Lạc, trong lòng phi thường bối rối, nàng nè nén du͙© vọиɠ, nhắc nhở mình phải biểu hiện thong dong.

" Lúc nãy tôi uống không ít, cô uống cùng bằng hữu đi" Nàng không có coi nhẹ nữ nhân đi bên cạnh Vĩnh Lạc, là nữ hài bộ dáng ngây thơ, ăn mặc phi thường thời thượng, cùng Vĩnh Lạc đứng chung một chổ tựa như một đôi trời sinh, hai người mặc đồ đôi, phi thường hòa hợp, nàng ngây thơ cười nhìn Vĩnh Lạc, khí chất cuồng nhiệt rất hòa hợp với nhau

... lại là một cái bảo bối sao ?

" Tiểu Nhạc Nhạc, chị không giới thiệu sao?" Nữ hài kéo tay Vĩnh Lạc làm nũng, thanh âm của nàng lập tức bị Đông Ân Vũ nhận ra

Là nữ nhân lần trước nhận điện thoại, chê nàng dông dài

" Đương nhiên" Vĩnh Lạc cười ôm vai nữ hài, sau đó chỉ vào Đông Ân Vũ " nàng là bạn gái cũ của chị, Đông Ân Vũ, còn đây là bạn gái hiện tại của tôi tên Đề Đề" Nàng nói xong còn hôn trán Đề Đề một cái, không khỏi làm Đông Ân Vũ có xúc động muốn cười to, biểu thị công khai chủ quyền sao? không sai, Vĩnh Lạc thích nhất chuyện này mà

" Xin chào Đề Đề" Đông Ân Vũ hào phóng cười, còn xòe tay muốn cùng nàng bắt

" Ờ! chị chính là Đông Ân Vũ à" quả nhiên là một A Di" Đề Đề cười làm mặt quỷ " Thật có lỗi, em tuyệt đối không có ác ý,bởi vì tiểu Nhạc Nhạc hay kể trước đó nàng cùng A Di hẹn hò, em còn tưởng chỉ nói đùa"

" Không sao, chị không có để trong lòng" Đông Ân Vũ thu tay lại, bỏ vào túi áo khoác, nắm chặt

Nghe nàng gọi Vĩnh Lạc mật ngọt như vậy, Đông Ân Vũ cười ngượng ngùng vài tiếng. Đây chính là hình mẫu Vĩnh Lạc thích ? Thật giống như phong cách của nàng

" Tiểu Nhạc Nhạc, đi thôi!" Đề Đề ôm cánh tay Vĩnh Lạc, thúc giục nàng đi vào

Đông Ân Vũ quay đầu sang chổ khác, chuẩn bị rời đi, Vĩnh Lạc giữ chặt nàng

" Bảo bối, em đi vào trước, chị sẽ lập tức vào sau" nàng vỗ vỗ mông Đề Đề, để nàng đi vào trước.

" Tốt, chị mau nhanh lên, đừng để người ta chờ quá lâu" Đề Đề cũng không nói gì thêm, một mình bước vào quán

Đến lúc ngoài cửa chỉ còn hai người họ, Đông Ân Vũ mới dùng sức hất tay đang nắm chặt cổ tay nàng

" Cô còn gì nói với tôi?" Nàng lui về sau ba bước, cách xa Vĩnh Lạc hỏi

Cặp mắt đỏ hồng kia khiến Đông Ân Vũ rất không thoải mái, dường như đang cười nàng bối rối

" Đúng" Vĩnh Lạc tiến lên phía trước, Đông Ân Vũ liền bước lùi về sau

Cho đến khi Vĩnh Lạc đi năm bước mới dừng lại, nhướn lông mày cười nói: " tôi rất đáng sợ sao?"

Nàng hỏi Đông Ân Vũ có phải đang sợ nàng không

" Tôi chỉ là muốn cùng cô duy trì khoảng cách thích hợp" Đông Ân Vũ nhún vai, để Vĩnh Lạc đừng lại đến

Nhưng khoảng cách thế nào mới gọi là thích hợp ?

Vĩnh Lạc cất bước tới gần, Đông Ân Vũ cũng không có lui về đằng sau, trước hết kéo cánh tay nàng, mãnh mẽ ôm chặt nàng trong ngực. Đông Ân Vũ toàn thân căng cứng, ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, thì nàng bắt đầu dãy dụa, nhưng cánh tay Vĩnh Lạc ôm nàng giống như cốt thép, làm sao cũng đẩy không ra.

" Thả tôi ra!" Đông Ân Vũ nắm chặt tay bên hông nàng, lực đạo mạnh đến nổi muốn làm rách quần áo

" Đây mới là khoảng cách tôi cảm thấy thích hợp nhất" Vĩnh Lạc du côn cười khiến Đông Ân Vũ sửng sốt, nàng cố ý tiến đến phía trước, hơi thở thổi bên tai nàng " em nếu giãy dụa chứng tỏ sợ tôi, nếu như không muốn tôi hiểu lầm, liền thành thật một chút"

... Có nguyện ý chịu thua hay không, đều do Đông Ân Vũ

Lời này nói ra, Đông Ân Vũ liền không phản kháng

Bởi vì nàng không muốn thua, chí ít nàng không thể lại thua

Vĩnh Lạc đạt được rồi, cười đến xấu xa, nàng cố ý ôm chặt Đông Ân Vũ, để thân thể các nàng dính chặt vào với nhau, cơ hồ có thể nghe tiếng trái tim đập, rất là mạnh, có chút hỗn loạn. Mùi nước hoa trên người Vĩnh Lạc để Đông Ân Vũ có chút nhớ đến hai tháng hẹn hò nói ngắn không ngắn, nói dài không dài. Thời gian đó nàng vô cùng hạnh phúc, có lẽ lúc nằm vùng, càng dễ móc trái tim trao cho người mình tin cẩn..

Không cẩn thận liền trầm luân.

" Tôi nghe nói em ở cùng một chổ với La Dạ hả?" Vĩnh Lạc đánh vỡ trầm mặc, nàng chống cằm để trên vai Đông Ân Vũ, tựa như trước kia

Cùng một chổ? Đông Ân Vũ cười rất nhạt

" Nàng là cấp trên của tôi" Đông Ân Vũ trả lời Vĩnh Lạc như vậy, nàng không có chơi trò chơi tình yêu của La Dạ, không giống như Vĩnh Lạc, nàng sẽ không ồn ào, không chơi xấu, so với Vĩnh Lạc lỗ mãng, La Dạ ổn trọng làm Đông Ân Vũ có chút run sợ trong lòng, đồng thời vì nàng nhận được che chở nên lại cảm thấy an toàn.

La Dạ rất tốt để dựa vào mặc dù không nói thế nào, nhưng La Dạ sẽ không đùa bỡn tình cảm của nàng..

" Thật sao?" Vĩnh Lạc thuận miệng hỏi một câu, câu này rất nhẹ, thoáng chốc bay vào trong gió biến mất

Đông Ân Vũ nghe thấy câu kia " thật sao?" giống như đang cười nhạo nàng, cười quan hệ nàng cùng La Dạ, không có khả năng chỉ là cấp trên đơn giản như vậy. Bất quá Vĩnh Lạc nghĩ đúng, nàng cùng La Dạ đã vượt qua quan hệ bằng hữu, cũng vượt qua quan hệ cấp trên cùng thủ hạ, các nàng có thể cởi sạch quần áo, có thể hôn nhau, thế nhưng nội tâm thì khôn thể vượt qua được

Không vượt qua cũng là chuyện tốt...

" Cô ta rất buồn bực..." Vĩnh Lạc hồ như nắm chặt cạnh tay, để Đông Ân Vũ xuất thần sửng sốt một chút " Cô ta rất khó chịu, em ở cùng cô ta sẽ rất nhàm chán" Nàng cọ cọ lỗ tai Đông Ân Vũ, thì thầm bên tai nàng

" Tôi không cảm thấy vậy" Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, cười nhạt một câu

" nếu như em cảm thấy chán, gọi điện thoại cho tôi nha" Vĩnh Lạc buông hai tay, tiến lên trước hôn trộm gò má nàng một cái

Đông Ân Vũ dùng tay áo lau dư vị trên mặt, nhìn Vĩnh Lạc tiêu sái rời đi, tâm bình yên của nàng như bị nhấc lên từng đợt sóng

Loạn ! Loạn ! Loạn !

Vĩnh Lạc chính là như vậy, phóng đãng không bị trói buộc, sớm biết vừa rồi nàng phải tặng cho cô ta một quyền mới đúng!

Đông Ân Vũ đi vô cùng chật vật, lúc băng qua đường suýt nữa còn bị xe đυ.ng, tức giận nàng liền chửi ầm lên

Nhưng nàng mắng là chính bản thân mình, chửi mình để cho người khác khơi gợi lên vết thương cũ, để nàng phi thường thống khổ, việc đã qua một thời gian, Vĩnh Lạc trong lòng nàng vẫn không bị xóa đi ký ức, hiện tại Đông Ân Vũ chỉ có thể giả ngu, ý đồ che dấu tất cả điều tốt đẹp