Chương 032: Chủ động dâng nụ hôn

Nữ nhân

Trong xe hàng không phải súng ống, không phải ma túy mà là...

Nữ nhân

Toàn bộ trong xe ngồi đầy nữ nhân, tất cả đều là từ hải ngoại lén đến kiếm ăn, trong đó có lẽ có bị ép, cũng có tự nguyện, chỉ thấy các nàng phi thường tỉnh táo ngồi trong xe, mấy tên đàn em cầm đèn pin đảo qua các nàng, tựa như đối đãi súc vậy, hoàn toàn không có nửa điểm tôn trọng. Đông Ân Vũ tay chân băng lãnh, nàng từng ở nước ngoài phá đường dây buôn bán người, không nghĩ trong thời gian ngắn như vậy, lại có thế lực mới xuất hiện

" Dạ tỷ! đều đếm đủ rồi! ngu, chị xem lại số lượng ?" A Bình cầm danh sách rất cung kính đưa cho La Dạ

Nàng nhảy lên xe hàng, tiếp nhận đèn pin, cẩn thận kiểm tra nữ nhân, vừa đối chiếu với hình trên danh sách, mấy người còn lại đứng xung quanh xe hàng, Đông Ân Vũ biết trên người bọn họ đều trang bị súng ngắn, tựa hồ đối với bọn họ đây là loại " hàng " tương đối nghiêm cẩn

" Đủ " La Dạ kiểm kê xong nhân số, nhảy xuống xe đem danh sách ném cho A Bình " Xuất phát"

Nàng ra lệnh một tiếng, tất cả huynh đệ bắt tay làm, A Bình đem cửa thùng xe khóa kỹ, mấy cái huynh đệ đều tự lên xe của mình, Đông Ân Vũ cùng La Dạ ngồi tách riêng ra, La Dạ ngồi ở chiếc xe dẫn đầu, còn Đông Ân Vũ thì ngồi cùng mấy tên đàn em ở xe áp tải, tổng cộng có năm chiếc xe con cùng xe hàng lao vụt trên đường núi ban đêm, đường xá uốn lượn để Đông Ân Vũ ngồi trên xe có chút choáng váng, tầm mắt nàng nhìn vào đèn sau của chiếc xe hàng, có chút hao tổn tinh thần

Vô luận như thế nào, những nữ nhân kia chỉ là từ địa ngục này nhảy vào địa ngục khác mà thôi...

" Uy! lấy thuốc lá cho ta!" nam nhân lái xe đẩy tiểu đệ ngồi ghế lái phụ, muốn hắn lấy thuốc lá

" Hết rồi ! ngươi đúng là tàu thuốc phiện, sớm bị ngươi hút hết rồi!" Tiểu đệ xì một tiếng, đá ngăn kéo hai cước, vô cùng thô lỗ

Đông Ân Vũ ngồi ở ghế sau bên phải, nghe hai người đối thoại, lập tức móc thuốc lá đưa lên trước " không ngại thì hút thuốc của ta" Mặc dù là loại thuốc lá của nữ nhân, nhưng mấy người kia cũng thèm thuốc, nên cầm lấy nói tiếng cám ơn...nhóm lửa hít lấy hít để

Khói trắng lượn lời trong xe, mùi rượu hỗn tạp làm Đông Ân Vũ có chút khó chịu, nam nhân ngồi bên trái nàng bắt đầu uống rượu, còn không phải bia, mà là rượu mạnh lấy từ Tinh Toản. Hắn dùng ngửa đầu nốc rượu ùn ục, Đông Ân Vũ thấy hắn có vẻ say, định dò hỏi chút tin tức, liền chậm rãi ngồi xích gần hắn

" Tiểu ca, có muốn hút thuốc không?" cầm thuốc lá trong tay, Đông Ân Vũ tròn mắt nhìn hắn mỉn cười

Nam nhân kia gương mặt say đỏ, lắc đầu " không hút, ta uống rượu"

" tôi nhìn anh uống nhiều như vậy, nhất định sẽ say, nếu thế có ổn không vậy ? không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có người tấn công hay cảnh sát đuổi bắt hay sao?" Đông Ân Vũ trở tay ngậm điếu thuốc, nhóm lửa rồi hít một hơi, nàng nhìn nam nhân nhìn đầu ngón tay cầm thuốc, ánh lửa lấp lóe, nam nhân biểu tình có chút ngu ngốc, nhất định cứ uống rượu

" Làm sao có thể! hành trình này đều là lão đại an bày tốt, cảnh sát sẽ không biết, lão đại làm việc chưa từng xảy ra bất cứ sai lầm nào!" Nam nhân ôm chai rượu nói, đầu của hắn bởi vì thân xe lay động nên lắc lư qua lại, thanh âm đứt quãng, nhưng cũng không khó nghe " lão đại sẽ cùng cảnh sát thỏa thuận, chúng ta vốn không cần nhọc lòng, Tề ca cũng chỉ là làm màu một chút..."

" Im miệng!" tiểu đệ ngồi ở ghế lái phụ đột nhiên thét lên, cầm lấy rác rưởi ném về phía người kia: " Còn nói nữa ta sẽ ném ngươi xuống xe"

Đông Ân Vũ nhấp môi không dám hỏi nhiều, nàng ngồi trở lại ghế cạnh cửa sổ, biết hai người ngồi trước đang răn đe nàng

Mặc dù hỏi ra không nhiều, nhưng nàng biết những an bài này không phải do Tề ca xử lý, nam nhân nói đến lão đại, chính là đại ca đang kiểm soát Ngô Đường, quả nhiên như Vĩnh Lạc nói, lão đại bảo đảm súng ống, ma túy, hiện tại ngay cả buôn người cũng làm, thế lực khá là khổng lồ. Ở vị trí này, nàng không thể tìm ra nội ứng kia, nàng nhất định phải trèo lên cao, trà trộn bên người lão đại, nàng liền có thể tra ra danh sách, chỉ là đoạn đường này vẫn đầy gian nan và không có tiến triển

Xe tiếp tục chạy hai giờ, mới từ từ dừng lại ở ven đường, Đông Ân Vũ xuống xe xong liền nôn mửa. Nàng vịn thân cây cúi người ói chút dịch vị. Trong xe đầy mùi thuốc lá và rượu, đường xá lại rất xấu, để nàng suýt nữa ói trên xe, may mắn là kiềm lại được

Cảm giác buồn nôn sau khi giảm xuống, Đông Ân Vũ dùng khăn lau miệng, nàng quay người đi về phía xe hàng mới phát hiện tất cả đã dừng trước một khu nhà, từ đèn xe chiếu sáng thì thấy đây là chung cư bỏ hoang, niên đại cũ kỹ, trên tường đầy cây cỏ bao quanh, nhìn vô cùng ẩm ướt, giống như nhà ma thường chiếu trên tivi, để người nhìn cảm thấy không thoải mái

Nàng đi vào đám người, lúc này La Dạ để A Bình mở cửa xe hàng, cùng với năm đại hán theo sau

" Xuống! tất cả phải ngoan ngoãn một chút!" A Bình mở cửa xe, kéo nữ nhân trên xe

Đông Ân Vũ nghe thấy tiếng xích sắt mới biết trên tay mấy nữ nhân đều bị khóa xích sắt, mà ngay cả kéo cũng giống như đối đãi động vậ, để Đông Ân Vũ nhíu mày. Mấy tên đàn em làm việc thô bạo, bọn hắn kéo tay nữ nhân, bắt các nàng leo xuống xe, trong đó có hai người nhỏ tuổi nhất bị té xuống đất, nhưng các nàng đều không dám lên tiếng

La Dạ hai tay vòng trước ngực, nâng cằm, để A Bình dẫn người vào phòng

Đông Ân Vũ chạy đến gần, đứng bên cạnh La Dạ " Những nữ nhân này ở đây làm gì?" Nàng hiếu kỳ mang những người này đến nơi vắng vẻ, có tác dụng gì

" Chờ bị mua " La Dạ trầm giọng trả lời một câu

Nhất thời Đông Ân Vũ minh bạch, đây là mua đi bán lại, lén nhốt mấy nữ nhân ở chổ này, chờ người mua đến tự mình lựa chọn, có lẽ sẽ trở thành tiếp viên, hay nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©, các nàng không có cách nào quyết định ai là chủ nhân của mình, chỉ có thể giống như hàng trong cửa hàng, chờ khách đến chọn lựa, kết quả thế nào cũng không biết được

Tàn khốc đến thế, nhân mạng bị chà đạp như thế...

Đông Ân Vũ nhớ đến lúc còn ở nước ngoài, nàng xem qua những nữ nô bị mua, kết cục rất thảm, tuyệt đối không có như trong truyện cổ tích có tình tiết chủ nhân nô ɭệ gì đó, cái gọi là chủ nhân, bất quá chỉ là bọn heo chó có tiền và qyền lực, bọn hắn mua nữ nô về để mua vui trút giận, phát tiết du͙© vọиɠ bất mãn xã hội, thực tế rất đáng buồn

" Khóc cái gì ! im miệng!" Đột nhiên một tên nam nhân chửi ầm lên

Đông Ân Vũ bừng tỉnh nhìn về phía âm thanh, chỉ thấy nam nhân tát vào mặt một nữ nhân, nữ nhân kia không biết nói gì, là ngôn ngữ Đông Ân Vũ không biết. Nữ nhân cắn môi dưới, nước mắt chảy từng giọt xuống sàn nhà, nàng ngồi quỳ gối, ánh mắt quật cường trừng mắt nhìn nam nhân

" Nhìn cái gì! mày bán thân còn dùng ánh mắt này nhìn đại gia! sống không biết nhẫn nhục à!" nam nhân lúc nói chuyện, bọn tay chân bên cạnh đều cười hì hì, nữ nhân hai tay bị trói xích sắt, nàng tức giận đứng lên lại bị tiểu đệ bên người nhấn quỳ xuống sàn

" Cái gì! mày muốn đánh nhau với tao hả ? Tốt a! xem tao lột sạch đồ mày, rồi dạy dỗ mày thế nào!" nam nhân vừa nói vừa nắm tóc nữ nhân, đẩy nàng lên tường, sau đó cởi bỏ dây lưng, bọn tiểu đệ gần đó nhìn thấy đều máu huyết dâng trào, các nữ nhân thì rút vào nhau không dám nói lời nào

nữ nhân bị đẩy lên tường tựa hồ thật sự sợ hãi, nàng kêu góc ngày càng lớn hơn, nam nhân trực tiếp tát mặt nàng, sau ba lần thì nữ nhân không dám khóc nữa, khóe miệng chảy ra máu tươi, cuộn trọn lại một đoàn, Đông Ân Vũ vô ý thức nắm chặt hai tay, nàng nhìn về phía bọn nam nhân, ánh mắt bọn hắn đều tản ra tia thú tính, chỉ cần có một tên đạt được, tình huống sau đó sẽ hoàn toàn mất khống chế

" Đủ rồi !" ngay khi tên nam nhân chuẩn bị kéo chân nữ nhân ra, Đông Ân Vũ tiến lên kéo tay tên nam nhân " Đủ rồi, các nàng đều là hàng của đại ca, các người dám chơi sao? nếu chất lượng hư hao, ngươi gánh nổi hay sao" Bàn tay truyền đến hơi nóng để Đông Ân Vũ có chút hoảng hốt, những nam nhân này vốn đã bị tϊиɧ ŧяùиɠ lên não

" cút! lão tử nói chơi liền chơi! lão đại xa cuối chân trời, hắn có thiên lý nhãn thấy được sao!" nam nhân hung dữ hất tay Đông Ân Vũ, đáy mắt dâng lên dục hỏa, căn bản không có ý định dừng tay

" Không được! tóm lại ta không cho phép các ngươi đυ.ng các nàng!" Đông Ân Vũ đẩy tên nam nhân ra, đối phương đột nhiên kéo vai Đông Ân Vũ ép lên trên tường, thân thể nóng rực dán lên người nàng, cùng với mùi thuốc lá và rượu thổi lên mặt nàng, để Đông Ân Vũ chán ghét quay đầu đi không nhìn tới

" Có thể, mày không cho chúng tao đυ.ng nàng, vậy mày hy sinh một chút, để chúng tao chơi cũng được" nam nhân dần dần đến gần Đông Ân Vũ, mùi trên người hắn làm người khác khó chịu, hơi thở phun trên cổ Đông Ân Vũ khiến nàng hoàn toàn căng cứng

... để bọn chúng chôi?

Làm sao có thể!

Đông Ân Vũ nhấc chân đạp mạnh vào hạ bộ tên nam nhân, hắn nhất thời kêu lên thảm thiết, hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, đàn em bốn phía thấy thế đều sửng sờ, không nghĩ Đông Ân Vũ sẽ ra tay đánh người một nhà. Thoáng chốc mấy tên tay sai đều gầm lên, có mấy tên còn nói sẽ dạy dỗ nàng, Đông Ân Vũ không sợ, đến mấy tên nàng đạp mấy tên

" Mẹ nó ! hôm nay mày đừng nghĩ chuyện ra ngoài! giữ chặt nó cho lão tử!" nam nhân ôm hạ bộ, chật vật đứng lên, cặp mắt của hắn đỏ ngầu, nhìn thẳng vào Đông Ân Vũ. Dường như muốn ăn tươi nuốt sống nàng mới hài lòng " mày dám đạp lão tử, lát nữa xem lão tử dùng cái mà mày đạp..."

Ba!

Cảm xúc sôi trào nháy mắt bị cái tát tay làm lạnh

Mấy tên đàn em nháo sự tất cả đều buông Đông Ân Vũ đang chống cự ra, an tĩnh đứng một bên, tên nam nhân vừa rồi nói lời hôi thối, mở to hai mắt không dám lên tiếng, đánh hắn không phải người khác, chính là La Dạ. Không đến cuối cùng không ra tay, bình thường bọn nam nhân có chút phạm quy tắc nàng đều làm bộ không thấy, xem như đồng ý bọn chúng có chút thăm hỏi, nhưng đêm nay nháo quá mức

Dù cho Đông Ân Vũ không ra tay cứu nữ nhân kia, La Dạ cũng không để cho bọn chúng muốn làm gì thì làm

Hàng lão đại, không ai có quyền chạm vào

" Dạ, Dạ tỷ..." Nam nhân che mặt, lúng túng kêu lên

" Mặc quần vào" La Dạ vừa nói vừa chỉ tên nam nhân để quần tuột xuống đầu gối, sau đó đi đến chổ Đông Ân Vũ

Nàng một tay nắm gương mặt Đông Ân Vũ, hai người đứng rất gần, để bọn đàn em xung quanh hít một hơi

... sẽ bị đánh sao ?

Trong lòng bọn hắn đều nghĩ đến việc này, La Dạ là thủ hạ trọng yếu bên cạnh Tề ca, Tề ca đối với nàng vô cùng coi trọng hơn cả Hà tiểu đệ, vì thế bọn hắn hoài nghi La Dạ chắc không phải là nữ nhân của Tề ca chứ ? Nhưng nhìn La Dạ luôn trầm mặc không nói, cũng không có biểu hiện cảm xúc gì, đối với Tề ca cũng vô cùng lạnh lùng nên nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ này

" Tôi giúp cô giữ gìn chất lượng hàng hóa, không cám ơn tôi sao?" Đông Ân Vũ giật giật môi, khẽ cười yếu ớt

Nàng không thấy rõ biểu cảm của La Dạ, lại cảm thấy bàn tay nắm gương mặt mình có chút buông lỏng

Mùi hương trên người La Dạ thoang thoảng, Đông Ân Vũ cũng không dám buông lỏng thân thể, hai tay giống như bị mê hoặc đặt lên vai nàng, khoảng cách càng lúc càng gần. Nàng có chút ngẩng đầu lên, La Dạ cũng thuận thế cúi đầu, hai người trong bóng tối hôn lên môi nhau, vẻn vẹn chạm một giây liền buông ra

" Làm tốt " Trầm giọng nói một câu

Đông Ân Vũ cười vui vẻ. Lời này của La Dạ ý nói nàng bảo hộ hàng tốt ? hay là chủ động hôn nàng tốt ?