Chương 0159: Như bùa đòi mạng

Tích!... Tích!... Tích!!...

Âm thanh gấp rút không ngừng phát ra tiếng chói tai, Đông Ân Vũ bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, nàng trầm xuống tâm, đầu ngón tay không ngừng tìm tòi vòng cổ

Nhìn không được!

Không có máy kiểm soát liền không thể đình chỉ được tiếng kêu, nàng trừng mắt nhìn, mồ hôi từ khóe mắt xẹt qua, đột nhiên ngoài xe truyền đến tiếng súng kịch liệt, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy phía xa khắp nơi đều là khói, tiếng súng cũng không đè xuống được tiếng còi, Đông Ân Vũ không cách nào suy nghĩ, tình huống nguy cấp buộc nàng nhanh chóng xuống xe, từ trong sương khói có thể trông thấy Triệu Hàn trong tay cầm súng ngắn màu đen, Hoắc Ngải trong tay cũng một khẩu súng ngắn màu trắng, hai người có đầy đủ năng lực tự vệ, nhưng mà Mộ Lâm không biết đã đi đâu

"Thừa dịp hiện tại nhanh lấy hàng!" Đồng thời bóp còi, nam nhân đứng ở chổ cao lớn tiếng la lên

Triệu Hàn lách mình trốn sau thùng đựng hàng , nhắm vào đám công nhân chuyển hàng nổ súng ầm ầm, gián đoạn công việc chuyển hàng

" Sách!" Nam nhân cắn răng, cầm bộ đàm không biết nói cái gì, chỉ thấy trên thuyền chạy ra càng nhiều đồng bọn, bọn hắn có ưu thế về vị trí, trốn ở boong tàu bắn lên phía bến tàu, những tiểu hảo tử trẻ tuổi được Triệu Hàn mang theo đã ngã hết một nửa, mắt thấy lực lượng hai bên chênh lệch càng lúc càng lớn, mấy công nhân chuyển hàng thừa dịp hỗn loạn, kéo lấy tấm sắt nhanh chóng lên thuyền

Đông Ân Vũ nheo mắt lại, nếu hàng kéo lên thuyền hết, nàng liền không có cơ hội đoạt lấy máy kiểm soát...

" Tránh ra hết cho ta! các bọn chó tạp chủng này!" Tiếng kêu gào nương theo tiếng súng từ xa mà đến, tràng diện hỗn loạn thoáng chốc xông vào một chiếc xe thùng, hai bên cửa rộng mở, hai nam nhân cao tráng khiêng súng máy bắn phá vào hiện trường, thân thuyền bị đạn bắn xuyên qua, sau đó là tiếng thét chói tai vội vàng thoát thân

Đông Ân Vũ thấy không ngậm được miệng, làn gió thổi mạnh xua tan sương mù, nàng mới nhìn rõ người đến

Là Tiêu ca cùng A Cường !

Hai nam nhân nạp đạn lên nòng, súng máy uy lực vượt xa súng ngắn thông thường, nam nhân đứng ở thành tàu thấy rõ bên mình thất thế, lập tức giơ hai tay lên nói : " Chờ một chút ! dừng tay ! dừng tay!!" Hắn ném súng ngắn, ra hiệu cho đồng bọn chung quanh cũng vứt bỏ vũ khí, nếu như còn muốn mạng sống, tốt nhất đình chỉ đối kháng, tình thế không cho phép bọn chúng lỗ mãng

La Dạ thấy thế, xuống xe đóng cửa lại, đối với khoang tàu trầm giọng quát: " Ra đây !"

Hai chữ quyết đoán mười phần

Đã đến tận ổ, Địch Duy muốn tránh cũng không được, nam nhân sớm đã rời khỏi khoang tàu, hắn đón gió đem cảm xúc bực bội đè xuống, tận lực để cho mình nở nụ cười hữu hảo nhất, nhưng mà khóe miệng co quắp, ngược lại khiến cho hắn giống như giả mù sa mưa. Địch Duy đẩy ra tên nam nhân, đứng ở tuyến đầu cùng địch nhân đối mặt

" Lại là các cô..." Ánh mắt đảo qua La Dạ, Triệu Hàn, Hoắc Ngải, Địch Duy trong lòng đọc từng cái tên, sau đó là " Đông Ân Vũ,nữ nhân kia quả nhiên ở đây " Lúc bấm nút rà soát khu vực, hắn biết Đông Ân Vũ đuổi theo, bộ dáng ở bến tàu làm như từ bỏ hết tất cả, quả nhiên là gạt người, xác thực, Đông Ân Vũ làm sao từ bỏ được, dù cho biết rõ không có hy vọng, cũng sẽ xông vào chổ chết

Địch Duy bẻ bẻ cổ, nhún vai nói: " Đây hết thảy đều là trò quỷ của cô ta sao ? Tôi đã rất nhân từ cho cô ta thời gian tạm biệt, đây chính là cách cô ta hồi báo đại ân đại đức của tôi ? Ha! Thật tốt! thực sự tốt lắm"

Triệu Hàn lông mày nhíu chặt, từ phía sau thùng đựng hàng đi ra, gằn từng chữ một nói: " Dám động đến nàng, mày muốn chết!"

" Ha ha ha! tôi? cô nói tôi muốn chết?" Địch Duy khoa trương phình bụng cười to, sắc mặt hoàn toàn vặn vẹo " Hiện tại người phải chết... là cô ta" Nam nhân biến sắc, ánh mắt không có chút hào quang, ngược lạ lộ ra hận ý mãnh liệt, hướng về phía bến tàu trống trải hét lớn: " Ra đây! Đông Ân Vũ ! mày cút ra đây cho tao!"

Từng tiếng gọi như bùa đòi mạng, Đông Ân Vũ biêt mình trốn không được

" Tôi ở đây " Vòng cổ trên người nàng đã đình chỉ tiếng kêu, nàng lãng đãng đi vào giữa bến tàu

Địch Duy nhìn Đông Ân Vũ từ chổ tối đứng ở dưới ánh sáng, dáng dấp của nàng chật vật, ngày xưa tư thái cao cao tại thượng đã tiêu tán, nàng lúc này ngoại trừ cặp mắt y nguyên kiên định, không có một chút nào là nữ nhân hắn từng quen biết, yếu ớt như vậy, như thế không chịu nổi một kích, thậm chí hai tay còn rung nhè nhẹ

" Rất tốt, mày chỉ còn... hai mươi phút, tôi vừa vặn trực tiếp chứng kiến " Nam nhân cười đến miệng méo mắt lác, ngữ khí tràn đầy ác liệt.

Đông Ân Vũ cảm nhận được ánh mắt Triệu Hàn cùng Hoắc Ngải quăng tới, từ trong ánh mắt của các nàng, nàng không cảm giác được sự trách cứ, các nàng biết Đông Ân Vũ không nên ra mặt, vì mục tiêu của Địch Duy chính là nàng

" Ai nha, nhưng tiết mục bắt đầu trước, còn có một chút việc nhỏ cần phải giải quyết " Địch Duy vừa nói vừa móc ra máy kiểm soát, trang bị màu xám đen nắm trong tay, nam nhân hướng Hoắc Ngải trừng mắt nhìn, nói: " Giải trừ cảng đóng, nếu không tao sẽ cho nó chết tại chổ" Lời này vừa nói ra, uy hϊếp mười phần, Hoắc Ngải không cần cân nhắc bất cứ điều gì, ra lệnh cho nhân viên cảng kéo cửa đóng cảng lên

Đông Ân Vũ hai tay run rẩy, chỉ có thể nắm chặt bàn tay để bản thân trấn định lại

Nàng cũng không muốn liên lụy các nàng... nhưng mà...

" Đừng sợ " Dòng nước ấm bỗng nhiên từ lưng truyền đến, Đông Ân Vũ không quay đầu lại, chỉ cảm thấy nắm đấm bị người sau lưng mở ra, hai tay mười ngón đan xen " Đừng sợ" La Dạ tựa ở bên tai nàng, nói liên tục hai tiếng đề nàng đừng sợ, tiếng nói trầm thấp đi thẳng vào trong đáy lòng, khiến Đông Ân Vũ có cảm xúc chán ghét bản thân liền tiêu tán

" Thật cảm động" Địch Duy cười vỗ tay, chống ở lan can boong tàu nói: " Loại nữ nhân ác độc như mày cũng có người thích sao ? Nếu nói là vật hợp theo loài thì phải rồi ? Ha ha ha!" Nam nhân cất tiếng cười to, chỉ có thể nghe từ đó lời nồng đậm châm chọc " Uy! đến giờ rời, đem hàng kéo lên thuyền, đi thôi " hắn để thủ hạ sững sờ một bên đi xử lý tạp vật

Mắt thấy hàng dần được đẩy lên thuyền, Đông Ân Vũ từ đầu đến cuối nhết môi

Địch Duy hút xong điếu thuốc thứ hai, nam nhân tiến lên hồi báo tiến độ chuyển hàng, hắn khoát tay áo để bọn hắn mang hàng đặt trước boong tàu, mình thì đứng lên phía trên thuyền

Có chút trò hay cả đời cũng không thể bỏ qua

" Đông Ân Vũ!" Địch Duy hô lớn một tiếng, giơ máy kiểm soát lên, đầu ngón tay dừng lại ở cái nút trong suốt " Chúc mày có mộng đẹp"

Thanh âm tiêu tán, chỉ thấy bờ môi khép mở, con ngươi Đông Ân Vũ co rụt lại...

Ầm!!

Vẻn vẹn một trận tiếng súng

Đông Ân Vũ há miệng thở dốc, lòng bàn tay nắm chặt lại trở nên cực nóng

Nàng, còn sống ?

La Dạ từ sau đỡ lấy thân thể xụi lơ của nàng, giương mắt nhìn lại, Địch Duy đôi mắt mở như trâu nước, mi tâm có một vết đạn bắn, máu tươi chảy ra, chỉ sợ hắn không lường được chính mình lại có kết cục thế này, cuồng phong nổi lên, nam nhân mất đi tri giác thẳng tắp ngã về sau, âm thanh đổ xuống , đồng thời máy kiểm soát trượt ra ngoài, bõm một tiếng rơi vào trong biển.

Lúc này Mộ Lâm trốn ở trong thuyền thấy thế, không chút nghĩ ngợi liền nhảy xuống, bọt nước văng lên nháy mắt, Đông Ân Vũ rốt cuộc hoàn hồn, nàng hai chân mềm nhũn, đuổi theo không kịp, chỉ có thể đưa tay hô: " Mộ Lâm!!" Chân nàng còn chưa khỏe, căn bản không thể bơi dưới nước, sợ hãi tràn ra tim, Đông Ân Vũ bị La Dạ ôm vào trong ngực, sợ nàng cũng sẽ nhảy theo

Sóng biển chảy xiết, Triệu Hàn cắn răng chửi nhỏ một tiếng, ném súng ngắn đi theo nhảy xuống biển

".... A....A... Uy! các nàng nhảy xuống biển để làm gì ?... A...." Máy truyền tin vang lên tiếng của Vĩnh Lạc, nàng tựa hồ đang chạy, âm thanh của gió nghe thật rõ ràng

La Dạ ôm chặt Đông Ân Vũ, nhìn về biển cả đen kịt nói: " Máy kiểm soát rơi xuống biển "

".... A... Đáng chết!.... Tôi đến ngay!...." sau khi cắt đứt cuộc trò chuyện, La Dạ vịn Đông Ân Vũ đứng ở trên bờ

Hoắc Ngải từ trên xe lấy đèn pin hiệu suất cao, tìm kiếm thân ảnh Mộ Lâm cùng Triệu Hàn, bỗng nhiên từ trong biển vang lên tiếng ho khan mãnh liệt, chùm sáng liền lia vào, Triệu Hàn đang lôi kéo Mộ Lâm không ngừng đang bơi về phía bờ, La Dạ lập tức đứng trên bờ, đưa tay kéo Mộ Lâm lên, sau đó cũng kéo Triệu Hàn đang chìm nổi lên mặt đất

Mấy người sau khi lên bờ, Vĩnh Lạc cũng đuổi đến hiện trường, Mộ Lâm toàn thân chảy nước biển, nàng lạnh đến phát run, thở dốc một hơi liền quỳ bò đến bên người Đông Ân Vũ, nàng ở dưới đèn pin chiếu sáng nhìn cẩn thận máy kiểm soát, trang bị cũng không tinh xảo, nàng hơi mở miếng vỏ ny lon, chí thấy ở dưới có sợi dây điện nối nhau, Mộ Lâm nuốt nước miếng,hai tay không ngừng run rẩy, cẩn thận từng li từng tí nhắm ngay vòng cổ Đông Ân Vũ.

Bên trái vòng cổ có một cái thẻ chuẩn màu đen, hình trạng dây kẽm vừa vặn ăn khớp với thẻ chuẩn

Nhẹ nàng nạy ra, vòng cổ " rắc " một tiếng mở ra

" Đếm ngược còn không ngừng!!" Mộ Lâm lên tiếng hô, máy kiểm soát chỉ có thể mở ổ khoát, còn lại không thể đình chỉ đếm ngược,

Chỉ còn hai mươi giây!,,,

Tất cả mọi người nín thở, La Dạ hoản hồn trước, nàng kéo vòng cổ chạy về phía bên miệng cống

Năm.... Bốn....

Bỗng nhiên ném ra, vòng cổ thẳng tắp bay về phía xa xa

Ba....

Tủm! rơi xuống biển, thoáng chốc sóng biển bị bạo phá văng lên mấy cột nước cao, oanh ! một tiếng trầm đυ.c giống như có mưa to rơi xuống, mấy người trên bờ đều bị nước biển dội, thậm chí ngay cả cá biển cũng bị nổ văng lên bờ, lột đột lột đột! rơi trên đất giãy dụa

La Dạ lau nước trên mặt, chưa tỉnh người thở mạnh

Vĩnh Lạc hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất chửi thề " Shit!!"

Hoắc Ngải mặt không biểu tình, đưa tay kéo tóc dài bị ướt

Mộ Lâm toàn thân hư thoát, vô lực té nhào vào trong ngực Đông Ân Vũ.

Triệu Hàn duỗi lông mày, chậm rãi ngồi xuống

Người trong cuộc như Đông Ân Vũ chậm chạp không kịp phản ứng, nàng mấp máy môi, nước biển tràn đầy cay đắng vị

" Kết thúc " nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lần nữa mở ra nàng vẫn còn sống, nàng có thể nghe thấy nhịp tim của mình, có thể cảm thụ hương vị không khí

Nàng, còn sống

" Đáng ghét " Vĩnh Lạc hai chân co quắp, cả người bất lực ngồi " Sau này tôi phải đem em khóa trên giường " Nữ nhân vừa nói vừa tưởng tượng, nàng định dùng xích sắt đem nữ nhân trói lại, để nàng chỉ có thể hành động trong phòng ngủ, tốt nhất đừng có gây chuyện khắp nơi

Mộ Lâm núp trong ngực nàng, nhắm mắt cọ mấy lần " Ân Vũ, sau này không cho phép lừa gạt em, bằng không... em cần phải gắn máy theo dõi ". Bị "Tước đoạt" tự do cũng không sau, bởi vì Đông Ân Vũ quá thông minh, nếu như có chuyện giấu diếm nàng, nữ nhân không có tự tin nhận ra, cho nên phương thức tốt nhất, chính là thời thời khắc khắc nhìn nàng

Hoắc Ngải cởϊ áσ khoác âu phục ẩm ướt nói: " Hoặc là lắp GPS " Tùy thời khóa chặt hành tung của nàng

La Dạ nhìn chằm chằm Đông Ân Vũ, rất chân thành nói ra suy nghĩ " Tùy tùng thϊếp thân " Có người đi theo tương đối bảo đảm

Triệu Hàn mệt mỏi bẻ cổ, âm thanh lạnh lùng nói: " Vòng cổ " Nàng thích dùng phương thức truyền thống

Đông Ân Vũ nghe mấy nữ nhân thảo luận làm thế nào " quản lý " nàng, lại có ảo giác hạnh phúc

Nàng cảm thấy trong ngực không ngừng dâng lên hơi ấm, làm hốc mắt của nàng cũng trở nên phiếm hồng, nghe các nữ nhân câu có câu không trêu chọc, Đông Ân Vũ dần dần không còn chút sức lực nào, nàng buông lỏng thân thể về sau, vừa vặn nằm trong ngực Hoắc Ngải, nàng đóng chặt hai mắt, khóe miệng nhịn không được nhỏe miệng cười thỏa mãn, tùy theo vui vẻ cười ra tiếng, lúc trước tâm tình bị đè nén đều tan thành mây khói, nàng có cảm giác trùng sinh, cùng những nữ nhân này thu hoạch được cuộc sống mới

Đông Ân Vũ chậm rãi mở ra hai mắt, nói khẽ : " Chúng ta về nhà đi "

Tối nay trời đêm.. đặc biệt sáng tỏ