Chương 0160: Giữ lại vị trí

Mặt tường trắng xoát như màu gạo, trong phòng trống trải tràn ngập mùi sơn đặc hữu của hiện trường thi công

Mặc tạp dề tiểu hùng, Tiểu Thủy Mẫu trong tay cây cây cọ không hợp kích thước, cánh tay nhỏ quơ quơ trên tường quét ngang dọc

" Đừng quét lung tung, cẩn thận sơn dính vào mặt " Đông Ân Vũ đang ngồi trên ghế chân cao quét tường, thấy Tiểu Thủy Mẫu lấy cọ vung vẩy chơi đùa trên tường, vội vàng lên tiếng ngăn lại, nàng đến gần nữ hài cầm lấy cây cọ, ôn nhu thay nữ hài lau vết sơn trên tay

Đinh!...

Chuông cửa đột nhiên vang lên, Đông Ân Vũ cùng Tiểu Thủy Mẫu đồng thời nghiêng đầu về phía cửa trước, nữ nhân muốn đứng dậy, một bên đã có người khác đi lên, nàng đưa tay đè lên vai Đông Ân Vũ nói: " Tôi đi mở cửa " Vĩnh Lạc mặc quần yếm hưu nhàn trừng mắt nhìn nàng, thuận tay đem cọ ném vào trong thùng sơn

Vừa mở cửa, ánh nắng chói mắt khiến Vĩnh Lạc có chút nheo mắt lại

" U! Đến tham quan phòng nhỏ của tôi và vợ yêu à, sao không mang theo lễ vật thế, Triệu lão sư?" Nữ nhân một thân sáo trang thư ký màu xanh ngọc mặt không biểu tình, nàng nghe Vĩnh Lạc nói hai chữ " lễ vật ", tự nhiên đem hành lý trong tay giao cho nàng.

"Sơn tường xong thì cút đi, sơn công " Triệu Hàn cất bước đi vào trong nhà, lúc gặp thoáng qua cũng không quên trêu chọc hình dáng nàng chật vật

Vĩnh Lạc tiếp nhận hành lý của Triệu Hàn, khó được tốt tính không đem vali đắt tiền ném ra ngoài cửa, nhưng cũng không có hảo tâm giúp nàng cất đi

Đông Ân Vũ nghe thấy ở cửa truyền đến thanh âm của Triệu Hàn, nắm tay Tiểu Thủy Mẫu đi ra

" Đây là chìa khóa cửa ra vào cùng cửa phòng" Nàng móc chùm chìa khóa trong túi ra đưa cho Triệu Hàn, bàn tay thoáng chốc giao nhau, Đông Ân Vũ bị đối phương kéo lại, cả người tiến vào trong ngực Triệu Hàn, nàng có chút ngửa đầu, xúc cảm mềm mại ấm áp từ bên môi truyền đến, Đông Ân Vũ phối hợp hai mắt nhắm lại, há miệng khẽ cắn môi dưới nữ nhân, bổ sung nói: " Phòng ngủ của chị ở lầu ba "

Triệu Hàn buông thõng mắt, nhuyễn hương trong ngực vốn định vuốt ve an ủi, nhưng đột ngột nghe âm thanh ho nhẹ kéo hai người về thực tại

"... Khụ khụ " Trần Chính lông mày nhíu chặt, kéo Tiểu Thủy Mẫu ra đằng sau ngăn trở tầm nhìn

Không thích hợp trẻ em

Triệu Hàn không chần chờ, nàng thấy Trần Chính tới liền kéo vali hành lý đi lên lầu, để hai người có không gian nói chuyện

Ở dưới mái nhà của Đông Ân Vũ, không có danh phận bên ngoài hay âm mưu, dù cho nàng là lão đại Đông, Bắc khu, ở đây nàng chỉ là tình nhân của Đông Ân Vũ.

" Chú thấy phòng thế nào?" Đông Ân Vũ nhìn Triệu Hàn rời đi, đối với Trần Chính nhe răng cười yếu ớt

Nam nhân nhìn bốn phía nói: " Hoàn cảnh rất tốt, chính là cách xa thành phố một chút" Xuống núi phải mất hơn ba mươi phút mới đến thành phố, cơ năng sinh hoạt cũng không thuận tiện, ưu điểm duy nhất chính là đủ yên tĩnh, giữa sườn núi mặc dù có cư xá nhưng cách xa, phi thường chú trọng

" Con thật dự định làm như thế?" Trần Chính hạ giọng, lời nói có chút thấm thía " Cùng các nàng.... ở chung ?"

Ba tháng trước, Đông Ân Vũ bị Địch Duy đe dọa, kém chút nữa bị nổ tan xương nát thịt, chuyện này từ đầu đến cuối hắn cũng bị mơ mơ màng màng, cho đến khi mấy nữ nhân đỡ Đông Ân Vũ đến tổng cục báo án, hắn mới biết tất cả kinh lịch, lúc ấy hắn tức giận quát mấy nữ nhân, bao gồm cả Đông Ân Vũ, nói các nàng tựa như bầy hài tử làm loạn, án lớn như vậy dám tự mình hồ nháo

Nhưng mà...

Sự thật bày ra trước mắt, Đông Ân Vũ được cứu, tình nhân của nàng đã hợp tác chặt chẽ để cứu nàng

Ngoài trừ tin rằng là " yêu ", Trần Chính cũng tin rằng những người này sẽ không tổn thương Đông Ân Vũ

" Dạ " Nàng nhún vai, ánh mắt nghiêm túc nhìn Trần Chính, đáy mắt có chút ý cười : " Có nhiều người hầu như vậy, con cũng không ngại "

Nói ở chung có lẽ quá nặng nề, Đông Ân Vũ thà rằng tin tưởng các nàng chỉ đến " nghỉ ngơi ", sau này cửa lớn nhà nàng luôn rộng mở vì các nàng

" Lâm tỷ tỷ! Ngải tỷ tỷ!" Cửa trước truyền đến tiếng hoan hô của Tiểu Thủy Mẫu, Trần Cính cùng Đông Ân Vũ nhìn về phía âm thanh

Chỉ thấy Mộ Lâm mặc váy hoa, tóc dài màu sáng tết thành bím tóc, giống như công chúa mới xuất hiện trong truyện cổ tích, khóe miệng ôn nhu cười dịu dàng, Hoắc Ngải mặc âu phục kiểu nữ màu đen, tóc dài đen nhánh tùy ý khoác trên đầu vai, dưới khóe mắt điểm tô một nốt ruồi, toàn thân phát ra khí tức cổ điển. Tiểu Thủy Mẫu giang tay ôm lấy eo Mộ Lâm, nữ nhân cười lấy quà tặng đưa cho nữ hài, là gấu bông Teddy

" Tặng cho em" Hoắc Ngải vòng qua Tiểu Thủy Mẫu, cầm trong tay bó hoa đã chuẩn bị sẵn đưa cho Đông Ân Vũ " Chúc mừng tân gia "

" Cám ơn " Nữ nhân tiếp nhận bó hoa, hương thơm dìu dịu lại không lấn át được mùi nước hoa trên người nữ nhân, hương thơm quen thuộc để người yên tâm

Hoắc Ngải trông thấy Trần Thúc đứng sau lưng Đông Ân Vũ, mỉm cười gật đầu tính qua bắt chuyện

Đông Ân Vũ nhìn nam nhân một chút, móc chìa khóa đã chuẩn bị kỹ càng giao cho Hoắc Ngải cùng Mộ Lâm.

" Hai người không mang hành lý theo ?" nàng đưa tay vén tóc Mộ Lâm, êm ái hôn lên khuôn mặt nữ nhân cười hỏi

" Muốn đem theo đồ quá nhiều, cho nên đã ủy thác cho công ty vận chuyển, đại khái xế chiều ngày mai sẽ đưa đến " Mộ Lâm nắm chặt tay Đông Ân Vũ, ánh mắt lộ ra thỏa mãn cùng hạnh phúc, muốn cùng Đông Ân Vũ ở chung quả thực giống như nằm mơ, cho nên có quá nhiều đồ cần chuyển đi, nàng nghĩ ở bên cạnh Đông Ân Vũ thành lập vị trí của mình, cùng nàng cùng nhau chia sẻ gia đình hạnh phúc.

" Về sau Lâm tỷ tỷ cũng sẽ ở chung với Tiểu Thủy Mẫu sao ?" Tiểu Thủy Mẫu ôm gấu Teddy, ngẩng khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn hỏi

Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, cười vuốt ve đầu nữ hài, gật đầu cười nói: " Không sai, về sau các tỷ tỷ đều sẽ ở đây "

Tiểu Thủy Mẫu nghe vậy, hai mắt lấp lóe chờ mong. Nguyên bản chỉ ở cùng Mummy, hiện tại lại có nhiều tỷ tỷ như vậy, sau này khẳng định sẽ thêm náo nhiệt, huống hồ mấy tỷ tỷ đều rất tốt với nàng

" Ai nha, mọi người đều đến hết rồi ?" Ngoài cửa truyền đến tiếng túi nhựa ma sát

" Nãi nãi!!" Tiểu Thủy Mẫu vui vẻ reo hò, nàng lập tức chạy ra cửa

Lúc này Trần tẩu ôm lấy Tiểu Thủy Mẫu, đứng sau lưng Trần tẩu là La Dạ, trong tay nàng xách bao lớn bao nhỏ chiến lợi phẩm, tất cả đều là dụng cụ làm vườn Trần tẩu mua, nói trong nhà Đông Ân Vũ quá lạnh lẽo cứng rắn, trồng nhiều cây mới nhu hòa một chút, liền lôi kéo La Dạ hỗ trợ xách đồ nặng, ai bảo nàng vừa vặn hợp ý Trần tẩu, thế là liền được nhờ cậy hỗ trợ

Đông Ân Vũ quan tâm nhận lấy đất trồng trong tay La Dạ, tiến lên phía trước hôn nhẹ lên môi nàng

" Cám ơn vất vả" Nàng cảm tạ nữ nhân đối với Trần tẩu " hiếu kính ", đồng thời cảm giác được bên hông xiết chặt, hai người tự nhiên dán lại một khối

" Ừm" La Dạ cúi đầu ở trên môi Đông Ân Vũ lấy nhiều lần cái " cảm tạ "

" Uy uy! Bất quá chỉ hỗ trợ xách đồ có cần thiết đáp lễ như thế không! tôi thế nhưng giúp em sơn ba mặt tường! Tốt xấu gì cũng phải ban thưởng cho tôi một chút chứ!" Vĩnh Lạc nâng cánh tay lau đi gương mặt bị dính sơn nước, nàng mới hơi không chú ý, nàng liền bắt đầu cùng người khác tình tình cảm cảm, huống chi là còn ở trước mặt công chúng, loại cử động này dường như tuyên cáo quyền sở hữu để nàng nhìn không được

Triệu Hàn từ lầu ba xuống vừa vặn nghe Vĩnh Lạc hô lớn hô nhỏ, nàng nhìn về phía trước, tất cả mọi người đến đông đủ

Đông Ân Vũ nghe Vĩnh Lạc phàn nàn, cũng không có rời đi khỏi ôm ấp của La Dạ, lúc này Tiểu Thủy Mẫu không vui, nàng thoát khỏi nãi nãi chạy tới chổ Đông Ân Vũ, duỗi cánh tay nói: " Mummy cũng ôm Tiểu Thủy Mẫu một cái, Tiểu Thủy Mẫu cũng phải được hôn" Da thịt trắng nõn, mắt to lung linh, miệng chu lên biểu thị không phục, một thân váy hồng xinh xắn, tóc dài mềm mại buộc thành hai đuôi, Tiểu Thủy Mẫu không hề thua bất cứ ai về ngoại hình đáng yêu, nhất là lúc nàng làm nũng sẽ khiến người ta mềm lòng

Nàng ôm lấy Tiểu Thủy Mẫu, dùng sức hôn hai má nàng, phát ra chóc chóc tiếng vang

Đây là nữ nhi của nàng, người nhà của nàng, tình nhân của nàng....

Đột nhiên trong ngực chua xót, một cỗ tư vị hạnh phúc không ngừng xông lên đầu, nàng hé miệng cười khẽ

" May mà tôi đã đặt làm một cái bàn thật lớn"

Dù gì sau này người muốn ăn cơm cùng nhau sẽ không ít

oOo

Sau bữa tối, Trần thúc cùng Trần tẩu mang Tiểu Thủy Mẫu ra sân sau chơi tiên nữ bổng

Đông Ân Vũ cùng tình nhân của nàng ngồi trên bàn ăn đặc chế

Vào đêm đầu, nàng có mấy lời muốn nói rõ ràng trước mặt mọi người

" Đầu tiên em muốn cám ơn mọi người đã tha thứ cho em" Đông Ân Vũ hai tay giao nhau đặt trên bàn, nàng ngồi vị trí chủ vị, bên trái là Triệu Hàn, Hoắc Ngải, bên phải là Mộ Lâm cùng Vĩnh Lạc, tất cả mọi người đều an tĩnh nhìn nàng, biểu lộ không thể nói là nghiêm túc, mà là chân thành nghe nàng nói chuyện " Lúc đó tùy hứng quá mức em cũng biết rõ, có lẽ sẽ còn bị trời phạt không chừng, nhưng em đối với mọi người đều là thật lòng, tuyệt đối không buông tay"

Nói đến không thể tưởng tượng, bất quá thực tình loại chuyện nay, trừ bản thân bên ngoài cũng không giải thích được, tựa như lúc nàng bị Địch Duy uy hϊếp, không có nhờ bất kỳ ai giúp đỡ, nàng không nghĩ sẽ tổn thương bất cứ người nào, nếu như chỉ cần hy sinh một mình nàng, hoàn toàn không có lo lắng. Chu toàn cho tất cả nữ nhân bên cạnh nàng, là nàng nghĩ trân quý cả một đời, nhưng lại không dám đến gần quá, đối với tâm ý của các nàng, Đông Ân Vũ không có nắm chắc nhận được bao nhiêu đáp lại, chỉ hy vọng có thể ở bên cạnh các nàng, coi như không yêu nhau cũng không sao

" Em không có cách nào cam đoan tương lai sẽ vui vẻ mỹ mãn, cũng không có tự tin có thể cùng mọi người tay trong tay bạch đầu giai lão, nhưng em có thể làm được...." Nàng bỗng nhiên nắm chặt hai tay, đôi mắt đảo quanh mỗi người : " Chính là ở nơi này, sẽ không đi đâu hết, luôn ở đây chờ mọi người, làm bạn với mọi người"

Hai tay nắm chặt dù không nắm bất cứ vật gì, nàng biết những lời mình nói quả thật hồ ngôn loạn ngữ

" Nếu như mọi người cảm thấy em hoang đường, hoặc không chịu được sự ích kỷ của em mà rời đi, thì em cũng không trách gì ai, cũng sẽ không ngăn cản " Thiên trường địa cửu nghe có vẻ lãng mạn, nhưng mà trong hiện thực có mấy người làm được ? Huống chi nàng yêu như thế buồn cười, cầm chặt bàn tay của những tình nhân, nàng thậm chí không thể khẳng định ngày mai khi mặt trởi mọc, còn sẽ có bao nhiêu người làm bạn với nàng " Đi cũng được, ở cũng được, em sẽ ở đây..."

Ngón trỏ chỉ nhẹ vào vị trí trái tim

" Ở trong lòng em vĩnh viễn giữ lại một vị trí cho mọi người, cho đến mãi mãi, đây là lời hứa hẹn em có thể dành cho mọi người "

Nàng có thể làm chỉ là lời hứa hẹn ít ỏi, cùng vô tư trả giá thực lòng

Bàn ăn yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Đông Ân Vũ, lại không ai biết được tâm tư của nhau, có người chán ghét ? có người xem thường ? có người vui vẻ ? có người tự nhận không may ? nàng buông thõng mắt nhìn hai bàn tay mình đan chặt vào nhau, nàn thừa nhận lúc này nội tâm rối bời, nàng tưởng tượng nếu có người đứng dậy rời đi, lòng của nàng sẽ đau đớn đến cỡ nào, nhưng đây chính là hiện thực, đem tình cảm chia ra cho nhiều người như vậy, còn luôn miệng nói thực lòng vô tư, đó mới là trò cười, ngay cả bản thân Đông Ân Vũ cũng cảm thấy thật vô cùng hèn hạ

" PHỐC" Đột nhiên, Hoắc Ngải không nhịn được cười khẽ một tiếng, nàng che miệng của mình, lại che không được trong mắt ý cười : " Em biết tại sao chúng tôi đồng ý đề nghị ở chung không?" Đôi mắt đen như mực thẳng tắp nhìn Đông Ân Vũ, ngữ khí nghe đến phi thường cưng chiều, tựa như chỉ có Đông Ân Vũ không biết đến dụng ý mọi người đến nơi này

Mà nàng xác thực không biết, thế là nữ nhân lắc đầu

" Bởi vì em thuộc về mỗi người chúng tôi, nhưng không thuộc về bất luận người nào " Hoắc Ngải thả tay xuống, nhẹ giọng giải thích

Mộ Lâm ngoẹo đầu hé miệng nói: " Nói không ghen ghét khẳng định là gạt người, nhưng Ân Vũ trong cuộc sống mọi người làm sao có thể xóa sạch được ?" Nàng minh bạch tâm tình của nàng, cho nên có thể suy bụng ta ra bụng người " Tựa như em không cách nào buông chị ra được" Nếu như không thể chấp nhận tình nhân hoa tâm, vậy thì dứt khoát rời đi, đạo lý kia mỗi người đang ngồi đây đều hiểu, nhưng không ai chịu rời đi

" Chỉ có người kiên trì đến cùng mới là người chiến thắng" Triệu Hàn hai tay vòng ngực, ánh mắt đạm mạc đảo qua mấy người tình địch ngồi ở bàn ăn, cuối cùng ánh mắt rơi trên thân Đông Ân Vũ, khẽ cười nói: " Em biết tôi luôn luôn chấp nhất" Nói dễ nghe là chấp nhất, nói khó nghe là bá đạo, mà Đông Ân Vũ minh bạch tâm ý của Triệu Hàn đối với nàng, luôn luôn dùng phương thức mãnh liệt thể hiện

La Dạ liếc Triệu Hàn một cái, tùy ý mà nhìn về phía Đông Ân Vũ " Tôi ở lại " Nàng vĩnh viễn chỉ nói đến trọng điểm

Bàn tay nắm chặt của nàng dần dần rung rẩy, móng tay đâm vào da thịt, cảm nhận được một tia đau đớn

Nàng rất thanh tỉnh, đây không phải nằm mơ

Vĩnh Lạc thấy tất cả mọi người thỏa hiệp, chỉ còn mình chưa tỏ thái độ, nàng cảm nhận được Đông Ân Vũ ném ánh mắt đến, thoáng chốc âm thanh " ba " một tiếng vang lên bàn gỗ nói: " Thẳng thắn mà nói em chính là đồ hỗn đản " Tóc đỏ như ánh lửa giống như cá tính của nàng, trực tiếp thẳng thắn lửa nóng cuồng vọng " Nắm chặt lấy tình nhân cũ không buông, khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt...Đã như thế em cũng đừng mong đá tôi! Đừng có mơ!"

Đông Ân Vũ biết, Vĩnh Lạc lửa nóng luôn cho nàng một đáp án trực tiếp ấm áp nhất