Chương 0158: 40 Phút

" Bến cảng bị phong tỏa, bọn hắn hiện tại muốn đi cũng không được" Hoắc Ngải vừa gọi điện thoại xong, nhân viên làm việc trong bến cảng thông báo chưa thấy thuyền rời đi

Mộ Lâm ôm ngồi Đông Ân Vũ đang quỳ trên đất ngửa đầu nói: " Muốn mở vòng cổ phương pháp duy nhất chính là lấy được máy kiểm soát " Muốn phong tỏa, phương thức trực tiếp nhất là cầm lấy chìa khóa, mà đồ vật đang ở trong tay Địch Duy, hắn đã không trốn được, tự nhiên có thể đoạt lấy

" Trước khoan kinh động Bắc khu, những tên kia khẳng định còn ở bến cảng kiểm hàng, tôi sẽ cho người kéo dài thời gian" Triệu Hàn nói xong lập tức liên lạc thủ hạ Ngô Đường, để bọn hắn phái mấy chiếc xe đi tìm hiểu tình trạng kiếm hàng của Phi Ưng

Vĩnh Lạc nhìn các nàng có hành động, mình cũng không nhàn hạ, nàng không thể báo cho cảnh thự, vậy sẽ khiến tình hình càng thêm hỗn loạn, thế là gọi: " Này, La Dạ, cô qua đây giúp tôi chút " Nữ nhân không có nhiều lời, chỉ muốn La Dạ đi theo hỗ trợ, La Dạ cũng không ngại Vĩnh Lạc nói thẳng, nàng gật đầu biểu thị không có vấn đề, nhưng trước khi đi nàng cởϊ áσ khoác vận động

" Chờ tôi trở về" Đem áo khoác phủ lên vai Đông Ân Vũ, La Dạ tựa ở bên tai nàng nói một câu

Đông Ân Vũ nghiêng đầu gật đầu nói: " Được " Nàng đã ổn định cảm xúc, sẽ không lại khóc lớn ồn ào

Lúc này Vĩnh Lạc quay đầu lại, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với Đông Ân Vũ, nàng lúc đầu biểu lộ căng thẳng khi nhìn Đông Ân Vũ suy sụp mỉn cười, vẫn là nhu hòa, nữ nhân nhanh chân đi đến gần nàng, cúi đầu hôn lên trán nàng, bảo đảm nói : " Tôi sẽ gϊếŧ tên đó" Đông Ân Vũ nghe vậy, chỉ đáp lại bằng một nụ cười.

" Chúng ta cũng nên xuất phát sớm " Hoắc Ngải cất điện thoại nói

Mộ Lâm nhìn Đông Ân Vũ muốn đứng dậy, vội vàng đỡ lấy nàng :" Có thể chứ?" Nàng lo âu nhìn nữ nhân

Đông Ân Vũ nhẹ gật đầu, mặc dù thân thể còn run rẩy, nhưng trên cơ bản không có việc gì

Triệu Hàn liếc mắt nhìn chằm chằm Đông Ân Vũ, nửa ngày bỗng nhiên đi về phía nàng, đưa tay đυ.ng vào vòng cổ của nàng nói: " Quả nhiên cái của tôi chọn vẫn tốt hơn " Nàng đã từng bắt Đông Ân Vũ mang qua, nhưng vòng cổ kia của nàng hiển nhiên có phẩm vị hơn nhiều, Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, im ắng cười, nàng nắm chặt tay Triệu Hàn, đồng thời cũng cảm giác được đối phương cũng dùng sức nắm lại

oOo

Bên trong thuyền, nam nhân cầm điện thoại đi qua đi lại, biểu lộ tràn ngập không kiên nhẫn

" Làm cái gì! Bến cảng đóng cửa ? Làm sao có thể đóng cửa !" Địch Duy dùng tay cào tóc, thở sâu : " Người nhận hối lộ đâu ? bắt hắn đến đây cho tôi... cái gì ? liên lạc không được ? cái đám hỗn đản này làm việc kiểu gì hả! thế mà để người trốn thoát!" Nam nhân rống giận la hét suýt chút nữa ném điện thoại

Một đơn tĩnh lặng, một đợt lại ầm ĩ

Ngoài khoang thuyền có tiếng bước chân gấp rút, người đến không có vào cửa, chỉ ở ngoài cửa gọi: " Lão đại! Ngô Đường phái người đến đòi lấy lại hàng!"

Nam nhân sắc mặt cứng đờ, nhăn lông mày đi ra ngoài, hắn mở toang cửa, bên ngoài là một tên thuyền viên thấp bé

" Mẹ nó!" Địch Duy kéo cổ áo thuyền viên, nổi giận chửi mắng: " Cái gì lấy lại! ai bảo cho tụi nó lấy lại!"

" Tôi! tôi cũng không biết... vừa rồi có hai chiếc xe đột nhiên dừng lại ở bên thuyền, nói là lão đại Ngô Đường gọi bọn hắn đến lấy lại hàng... " thuyền viên bị dọa đến hai chân run rẩy, hắn cũng không phải thủ hạ Phi Ưng, chỉ là làm thuê nhận việc chuyển hàng, đối với ân oán giữa Địch Duy và Ngô Đường không hề muốn dính vào

Ngay lúc Địch Duy chuẩn bị nổi điên, thủ hạ Phi Ưng vội vàng chạy đến.

" Không tốt! Ngô Đường không để công nhân vận chuyển, chiếm lại boong tàu không đi!" Nam nhân dáng người to con lau mồ hôi, thở hồng hộc nói

Địch Duy nghe vậy, biết sự tình không ổn, đầu tiên là cảng bị đóng, hiện tại Ngô Đường đến kiếm chuyện

" Mày ra ngoài trước nói chuyện với bọn nó." Nam nhân phủi tay, lôi kéo áo khoác âu phục nói: " Nếu như đợi chút nữa người Ngô Đường không nhường, liền gϊếŧ chết bọn hắn " Địch Duy từ bên hông móc ra súng, ném về phía nam nhân. Hôm trước hắn tung tin rời khỏi Bắc khu, lúc này xuất hiện sẽ chỉ tạo hiểu lầm không cần thiết, đối với việc này nam nhân có chổ cố kỵ, hắn lựa chọn im lặng theo dõi diễn biến

Mọi người sau khi bị phân phó liền rời đi, Địch Duy ngồi ở trên ghế sofa nhỏ, cầm lấy chai rượu trên bàn uống mấy ngụm, ở trong khoang thuyền không có máy theo dõi, ngay cả thanh âm trên boong cũng không nghe thấy, nam nhân yên tĩnh nửa ngày, từ âu phục lấy ra tai nghe đeo lên, sau đó là một cái máy điều khiển từ xa, nam nhân nhấn nút, từ trong tai nghe chỉ thu được tiếng ầm ĩ bất lương

oOo

Bên kia, La Dạ cùng Vĩnh Lạc ngồi một xe, hai người lái xe rời đi

Hoắc Ngải lái xe của mình, Triệu Hàn ngồi ở ghế lái phụ, Mộ Lâm cùng Đông Ân Vũ ngồi ở phía sau, sau mười phút các nàng sẽ đến bến cảng khu vận chuyển hàng hóa, nhìn từ xa đã thấy hai phe nhân mã giằng co, từ xe tải còn có một số lớn hàng hóa vẫn chưa được đưa xuống, số lượng ít nhất cũng hơn hai mươi thùng, đáng tiếc thuyền viên bị ngăn lại ở trên thuyền, nhân mã Ngô Đường đã đem hàng vây quanh không cho vận chuyển

" Không nghĩ đến em đối với những thứ này lại lành nghề " Đông Ân Vũ nhìn Hoắc Ngải cùng Triệu Hàn xuống xe, nghiêng đầu nói với Mộ Lâm bên cạnh nói

Lúc này trong tay nữ nhân đang cầm một cây tăm cài tóc, dùng đỉnh bén nhỏ đâm vào cái lỗ nhỏ bên trái vòng cổ, theo nàng nói, đây là máy nghe trộm

" Bởi vì từ nhỏ đã tiếp xúc với máy móc " Mộ Lâm cẩn thận từng li từng tí kiểm tra vòng cổ, xác định lỗ nghe trộm đã bị phá mới bỏ tăm cài tóc xuống : " Khi rảnh rỗi sẽ cùng các thúc thúc nghiên cứu những thứ này, với em mà nói đều là chuyện bình thường" Nữ nhân cười nhè nhẹ, phía sau khuôn mặt tựa như thiên sứ hạ phàm lại là một nữ nhi từ nhỏ đã biết điều khiển súng ống, lớn lên buôn bán vũ khí

" Thế này thì sẽ nghe không được sao ?" Đông Ân Vũ mơn trớn vòng cổ, trong lòng có chút khẩn trương

Mộ Lâm kéo tay nàng đặt trong lòng bàn tay vuốt vuốt " Đừng lo lắng, đây chỉ là đồ thấp kém, vượt qua phạm vi nhất định căn bản không có khả năng nghe trộm, vừa rồi em phá hư lỗ truyền tin, coi như đối phương ở gần cũng không nghe được bất kỳ âm thanh nào "

Đông Ân Vũ nhẹ gật đầu, nàng nghĩ Địch Duy chưa từng xuất hiện, chỉ sợ đối với tình trạng bên nàng không hiểu rõ, nếu không theo tính tình của hắn, chỉ sợ muốn một súng gϊếŧ nàng mới cam tâm, nghĩ đến đây, nàng rốt cuộc có thể thoải mái tinh thần, hiện tại nàng an toàn, chí ít Địch Duy chưa đi, thì cái mạng này còn có thể cứu

Cộc!...

Cửa xe bị nhẹ gõ, Hoắc Ngải đứng ở ngoài cửa xe đối với Mộ Lâm ra động tác muốn nàng quay cửa kính xe xuống

" Đợi chút nữa có xảy ra chuyện gì cũng không được xuống xe " Cửa sổ xe khi được kéo xuống, Hoắc Ngải nói với Đông Ân Vũ.

Mộ Lâm tiến lên khẽ hôn thái dương nàng, sau đó mở cửa đi cùng Hoắc Ngải.

Khung cảnh bến tàu hỗn loạn, hai phe nhân mã không ngừng kêu gào mắng chửi lẫn nhau, lúc Triệu Hàn xuất hiện, đám tiểu hỏa tử trẻ tuổi Ngô Đường lập tức lớn lối, hướng về phía trước muốn cùng đám nhân mã Phi Ưng đánh nhau, may mà Triệu Hàn nhanh chóng ngăn lại, nàng để trợ thủ đắc lực tạm thời khống chế tràng diện, mình thì đứng bên cạnh thuyền hàng

" Triệu tiểu thư, tiền đã chuyển cho cô, hiện tại đòi lấy hàng về là ý gì ?" Nam nhân bị Địch Duy phái ra nói chuyện vẻ mặt nhăn nhó, dường như đè nén cơn phẫn nộ, lại muốn giả bộ biết cách quản lý, bộ dáng thân mật, để người nhìn trong lòng chửi thẳng

" Tôi tìm được người mua tốt hơn, tiền tôi sẽ hoàn lại toàn bộ " Triệu Hàn híp mắt, gió biển thổi tóc dài chỉnh tề của nàng tán loạn, nữ nhân hai tay vòng trước ngực đứng thẳng, dù cho mình đuối lý, cũng hoàn toàn không có bộ dáng xuống nước, kế hoạch hợp đồng bị xáo trộn vốn là nàng không có lập trường, nhưng lúc này xem ra nàng tựa như muốn đến đòi nợ Phi Ưng

" Này này... " nam nhân khóe mắt giật một cái, nắm chặt hai tay nói: " Triệu tiểu thư, cô có thể không quá đáng như thế không hả?"

Căn bản là ác nhân cáo trạng trước.

Triệu Hàn nghe vậy lạnh lùng cười nhàn nhạt nói: " Các cậu lề mề chậm chạp nửa ngày mới chịu nhận cuộc làm ăn này, nghĩ đến không phải phi thường vui lòng, hiện tại tôi tìm được người mua tốt hơn, các cậu không cần phải miễn cưỡng mua, tôi bán cũng vui vẻ, có gì không tốt ?"

Nam khép chặt đôi môi, ngón tay đặt trên cò súng dấu sau thắt lưng, hắn không quyết định chắc chắn tiếp theo sẽ làm thế nào...

Bỗng nhiên Hoắc Ngải đi lên trước, nam nhân sau khi thấy nàng xuất hiện, ngón tay đặt trên cò súng cũng chậm rãi di chuyển.

" Thật có lỗi, nhóm hàng này là tôi mua " Nàng đứng cạnh Triệu Hàn, hai người cao bằng nhau, một vị mặc âu phục, một vị mặc sáo trang, hai người đều nắm giữ nữ quyền, khí tràng lập tức vượt lên tất cả nam nhân ở đây

" Hừ" Nam nhân bỉu môi hừ lạnh nói: " tất cả mọi người đều lăn lộn làm ăn, quy củ chắc không cần tôi nhắc lại ?" Vừa mới dứt lời , nam nhân rút súng ngắn sau lưng, đồng bọn thấy thế cũng lập tức nhao nhao rút súng đã chuẩn bị kỹ, họng súng không phải chỉ vào Triệu Hàn, Hoắc Ngải, mà nhắm vào thủ hạ khác của Ngô Đường

" Mày nói bán trao tay thì liền bán trao tay à ? Coi thường Phi Ưng bọn tao là quả hồng mềm hay sao ?" Nam nhân phun đàm, nghiêng đầu súng nhắm ngay Triệu Hàn :" Cô mang một ít nhân mã đến, chẳng lẽ không sợ nuốt không trôi vụ này sao ?" Ngô Đường phái tới ngoài trừ nam nhân cầm đầu, ngoài ra cũng toàn là tiểu hỏa tử trẻ tuổi, luôn hành sự lỗ mãng, bất quá chỉ là tiểu lâu la mà thôi

" Nói nhảm " Triệu Hàn ánh mắt đảo qua thanh chắn, biết Địch Duy khẳng định trốn ở trong khoang thuyền.

Đông Ân Vũ bị lưu lại trong xe có chút bất an, nàng nhìn ở đằng xa không có động tĩnh gì, nhưng đã không có ít người rút súng ra, lại thấy Triệu Hàn cùng Hoắc Ngải đứng ở tuyến đầu, vô luận như thế nào nàng cũng không thể ngồi yên, nhưng cũng trở ngại vì những lời các nàng dặn dò, cùng thân phận hiện giờ, Đông Ân Vũ không tiện lộ diện, dù cho trong lòng lo lắng đủ kiểu, cũng chỉ có thể ngồi yên tại chổ.

Còn... 40 phút...

Trong khoang thuyền, Địch Duy bực bội giật tai nghe xuống, ngoại trừ tiếng ồn bên ngoài hắn chẳng nghe được gì, nam nhân đứng dậy ở trong khoang thuyền chật hẹp có 6m2 đi lại, hắn muốn tìm người báo cáo tin tức, nhưng người đều ở bên ngoài, hiện tại hắn không có khả năng mạo muội hiện thân, chỉ sợ bên ngoài tình trạng không tốt, nếu như Triệu Hàn cũng xuất hiện, khẳng định sẽ khiến sự tình phức tạp hơn nhiều

Nam nhân tựa vào cánh cửa, cẩn thận lắng nghe tình trạng bên ngoài, bỗng nhiên một trận gầm thét để Địch Duy nhăn mày

Vừa rồi, hắn nghe rõ có người gọi " Triệu Hàn ?"

Địch Duy sầm mặt lại, nghĩ đến bến cảng bị phong tỏa, hàng hóa bị chặn, lâm vào tình trạng giằn co các kiểu, còn máy nghe trộm không cách nào thu được âm thanh...

Đông Ân Vũ ?

Trong đầu hiện lên bộ dáng nữ nhân, hắn lập tức móc ra máy kiểm soát trên vòng cổ, không chút nghĩ ngợi đè xuống nút bấm lục sắc.

Đột nhiên, Đông Ân Vũ ngồi trong xe toàn thân cứng đờ, vòng cổ đột nhiên vang lên tiếng chuông ầm ĩ, còi xe cảnh sát chói tai để vị trí nàng ngồi ngập tràn ánh sáng, ở phía xa, nhân mã Phi Ưng nhìn về phía chiếc xe hơi.

Đồng thời, trên máy kiểm soát hiển thị vị trí, ngay tại bên ngoài thuyền