Chương 0157: Ngày dài

Lúc Triệu Hàn tìm thấy Đông Ân Vũ, Địch Duy đã sớm rời đi

Nữ nhân trên xe xa xa nhìn thấy bóng lưng Đông Ân Vũ, bởi vì bốn phía không có đèn đường, nàng kém chút liền muốn bỏ lỡ đối phương, Triệu Hàn để lái xe dừng ở nơi xa, tự mình xuống xe nhanh chóng đi đến, trên đường đi trong lòng của nàng phức tạp đến không cách nào nói rõ, nàng tức giận, nhưng lại lo lắng, thấy bộ dáng nữ nhân một mình nhìn ra biển cả xa xa, trái tim siết chặt muốn ngừng đập, mà khi nàng tiếp cận đằng sau lưng nữ nhân, bỗng nhiên gọi không ra tiếng

Giày cao gót giẫm trên phiến đá, gót giày phát ra tiếng vang thanh thúy

Triệu Hàn xa xa, nhịn xuống phẫn nộ cùng nôn nóng nói: " Đông Ân Vũ "

Lời vừa nói ra, chỉ thấy nguyên bản là một pho tượng không nhúc nhích bỗng nhiên di chuyển,nàng thậm chí không quay đầu mà đi về phía bến cảng, nhanh chóng rời đi, Triệu Hàn thấy thế thiếu chút nữa mở miệng mắng chửi, nàng vội vàng đuổi theo mấy bước quát " Em đứng lại đấy cho tôi!" Dù cho thanh âm ngập tràn nộ khí, Đông Ân Vũ không hề có ý tứ chậm bước

Nàng đi rất nhanh, nàng biết Triệu Hàn không đuổi kịp, trong lòng mới hơi yên tâm, lại không ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy Mộ Lâm ở trước mặt

" Ân Vũ! tìm được chị rồi!" Nữ nhân cơ hồ vui muốn khóc, khuôn mặt trắng nõn tràn ngập ưu sầu

Đông Ân Vũ sững sờ, đang nghĩ chuyển hướng đi về phía khác thì cánh tay bị kéo lại, nàng vô thức ra sức hất ra, chỉ thấy Triệu Hàn chẳng biết lúc nào đã đứng sau lưng " Em đang làm cái gì!" Bị mãnh liệt kháng cự để Triệu Hàn tức đến xanh mặt, nàng biết Đông Ân Vũ sẽ không tùy tiện giở tính trẻ con, lúc này xem ra, nàng tựa như hài tử cố tình gây sự

" Đừng chạm vào tôi !" Đông Ân Vũ nhịn không được kêu ra tiếng, giây sau ngay cả chính nàng cũng có chút hoảng sợ

Mộ Lâm bị dọa đến mức trừng lớn hai mắt, không biết phải làm sao đành nắm chặt hai tay " Ân Vũ... chị bị làm sao rồi ?"

Lúc này Vĩnh Lạc cùng Hoắc Ngải vừa ở gần đó, nhận được tin của Triệu Hàn lập tức đuổi tới đây

" Muộn như vậy còn một mình ở đây làm gì hả?" Hoắc Ngải coi như lý tính, khẩu khí của nàng cũng không có cường ngạnh như Triệu Hàn.

Nhưng Vĩnh Lạc lại không nhịn được nữa, dắt cuống họng quá " Mẹ nó! em có biết làm chúng tôi lo muốn chết không!"

Đông Ân Vũ nhíu chặt lông mày, tận lực đè thấp ánh mắt không dám nhìn các nàng

" Thật có lỗi, tôi nghĩ muốn yên lặng một mình " Nàng nói xong cũng muốn rời đi, lại bị Hoắc Ngải ngăn trở đường đi

" Em muốn ở một mình cũng được, nhưng ít ra về nhà rồi nói" Phát hiện Đông Ân Vũ cố ý cúi đầu, Hoắc Ngải minh bạch nàng có lẽ có nỗi khổ tâm, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không để Đông Ân Vũ một mình ở bên ngoài, nói chuyện lý tính cũng là nhượng bộ lớn nhất của nàng

" Đúng đó, bên ngoài lạnh như thế, về nhà trước đi ?" Mộ Lâm nhìn Đông Ân Vũ mặc đơn bạc, nhịn không được ưu tâm

" Đủ rồi! các người không cần để ý đến tôi, tôi biết tôi đang làm cái gì!" Nghe các nàng mỗi người một câu, Đông Ân Vũ run rẩy cánh môi càng phát ra lời không bị khống chế, nghĩ thầm thật vất vả xây dựng bức tường đồng vách sắt, không thể bị hủy hoại trong chốc lát, nàng không thể để những ôn nhu này giữ lại, lúc này nàng đã không có tư cách tiếp nhận sự quan tâm của các nàng

Cường ngạnh gầm thét lập tức khiến cho tất cả mọi người không lên tiếng, ngay lúc Đông Ân Vũ chuẩn bị rời đi, La Dạ bỗng nhiên đến gần, nàng không để ý bất luận thể diện hay tác phong làm việc, ép Đông Ân Vũ lùi lại nửa bước, lúc nàng còn chưa kịp lấy lại tinh thần, La Dạ đã nắm lấy cổ tay phải nàng, một tay khác không khách khí giật cổ áo Đông Ân Vũ, thoáng chốc vòng cổ không còn nơi che chắn

" Đó là cái gì ?" Triệu Hàn nhíu mày, giọng nói nghiêm nghị truy vấn

Đông Ân Vũ ngậm miệng không đáp, ngược lại là La Dạ cho ra một cái đáp án " Bom "

Lời này vừa nói ra, Mộ Lâm nghe thấy rõ ràng nhất lập tức hít một hơi thật sâu, những người khác sắc mặt trắng bệt

Vĩnh Lạc bị nghẹn không nói ra lời, nửa ngày mới lấy lại tinh thần, nàng tiến lên kéo cổ áo Đông Ân Vũ quát " Đáng chết! là ai làm! là ai!" Vừa nói vừa đưa tay muốn giật vòng cổ, lại bị Mộ Lâm nhanh tay ngăn cản

" Đừng có dùng sức!" Nàng kéo tay Vĩnh Lạc, cẩn thận từng li từng tí nhìn xem vòng cổ, nói: " Có cơ chế bảo vệ, một khi khởi động sẽ nổ tung "

Đông Ân Vũ rủ mắt, bỗng nhiên tránh thoát tất cả sự kiềm chế của mọi người, nàng lùi về sau mấy bước, nhìn về nơi khác nói: " Hiện tại các người đều biết rồi, tôi hiện tại rất nguy hiểm, nếu như không muốn nổ chết liền cách xa tôi một chút" vốn nên là ly biệt đau thương, Đông Ân Vũ lại phát hiện càng nói càng buồn cười, nàng nhỏe nụ cười mạnh mẽ, nhìn so với khóc còn bi ai hơn.

" Lúc này là lúc nào mà còn nói những lời này, tùy hứng cũng nên có hạn độ chứ!" Triệu Hàn nắm chặt hai tay, chỉ cảm thấy Đông Ân Vũ không biết tốt xấu

Đông Ân Vũ bị Triệu Hàn nắm lấy cánh tay, lập tức kịch liệt phản kháng " Đủ rồi! thả tôi ra!"

" Em phải có chừng mực cho tôi! hỗn đãn!" Lần nữa tư vị bị bỏ lại khiến một tia lý trí cuối cùng của Triệu Hàn đứt gãy, nhìn thấy Đông Ân Vũ ở tình trạng bị áp lực nặng nề còn có thể mặc nàng đùa giỡn, nhưng hai lần hung hăng tránh né nàng khiến cho nữ nhân không thể nào chấp nhận, Triệu Hàn lúc này vịn thân thể Đông Ân Vũ, nắm lấy cái cằm nàng dùng sức cắn, cánh môi kịch liệt quấn giao, không có chảy máu lại bị chà đạp phải phi thường thê thảm

Không khí trong phổi bị rút sạch, Đông Ân Vũ lại thế nào còn lực kháng cự, đến loại tình trạng này chỉ có thể bị chế phục vận mệnh

" Hô... hô..." Tựa ở trên vai Triệu Hàn thở dốc, , nàng biết mình trốn không được

" Còn có bao nhiêu thời gian ?" Hoắc Ngải nhìn hai người đều tỉnh táo lại, liền kéo Đông Ân Vũ qua hỏi

" Không kịp, dù sao thứ này không dừng được, các người đừng hao tâm tổn trí" nàng ngẩng đầu cười đến có chút thê thảm

Vĩnh Lạc nghe vậy, nhịn xuống xúc động muốn đánh tàn bạo Đông Ân Vũ, không nghĩ đến nữ nhân này bình thường xem ra kiên cường, đại nạn đến vậy mà ngồi chờ chết, ghê tởm hơn chính là...

" Em không nói cho chúng tôi biết, là không đem chúng tôi để trong mắt phải không ?" Mỗi chữ mỗi câu nói đến nghiến răng nghiến lợi, Vĩnh Lạc hung tợn trừng mắt nhìn nàng

Có tình địch nàng chấp nhận, nữ nhân hoa tâm yêu lung tung nàng nhận, nữ nhân có đứa bé nàng cũng nhận, nhưng không nghĩ nàng từ đầu đến cuối đều không để mình vào trong mắt, chuyện trọng yếu như vậy còn giấu diếm nàng, là bởi vì không tin nàng sao ? coi chút tình cảm này qua một đêm khi mặt trời mọc liền có thể lãng quên ?cho là mình không tim không phổi đến mức đó sao ?

Đông Ân Vũ mím chặt môi, nàng biết Vĩnh Lạc sẽ nghĩ sai, nhưng nàng không nghĩ giải thích.

" Đáng chết! con mẹ nó, em nói chuyện đi chứ! Vẫn là em ngây thơ cho là chúng tôi sẽ chế giễu em à? Là như vậy sao ? lòng tự trọng của em vì như thế mà tổn thương đúng không! so với mạng em còn quan trọng hơn đúng không!" Vĩnh Lạc mỗi câu đều hùng hổ dọa người, mãnh liệt chất vấn để nữ nhân chung quanh đều nhíu chặt lông mày, lại không có người nguyện ý ngăn cản Vĩnh Lạc, bởi vì những lời nữ nhân kia nói đều là nghi vấn trong lòng các nàng

Đông Ân Vũ chăm chú đóng hai mắt lại, nàng mấp máy môi, nhịn không được nói: " Nói hay không thì thế nào ? Đây là chuyện của riêng tôi! có liên quan gì đến mấy người!" Nàng không có ngăn lại lời nói của bản thân, lời nói nặng nề vừa nói ra, cho dù là Vĩnh Lạc cũng phải kinh ngạc im lặng, một bộ không thể tin nhìn nàng.

" Tôi muốn nói, muốn làm, đều đã hoàn thành, các cô muốn làm sao muốn tôi không có ý kiến, cứ như vậy đi, chúng ta đều là những cá thể riêng rẻ, không có bất kỳ ước thúc, dạng này không phải rất tốt hay sao ? tôi xuất hiện qua, nhưng dù có biến mất cũng sẽ không thay đổi bất kỳ điều gì " Đông Ân Vũ càng nói càng bi ai, những lời này chính là tồn tại trong lòng nàng, cũng là sự thật nàng sợ nhất, nhìn mộng cảnh tưởng như ôn nhu, sau khi tỉnh lại bất quá là hư không " Các cô không cần vì tôi mà làm cái gì hết, chúng ta không thiếu nợ lẫn nhau " Nếu còn đều đã trả hết

Đông Ân Vũ mỉm cười mạnh mẽ, khóe mắt chua xót phải nhanh chảy nước mắt, ngay lúc nàng chuẩn bị thoát thân, Mộ Lâm bỗng nhiên xông về phía trước, nàng bỗng nhiên giơ tay phải lên, nàng nhắm mắt chuẩn bị tiếp nhận một cái tát từ đối phương, giây sau cảm thấy ngực trầm xuống, Mộ Lâm không xuống tay được, đành phải đánh lên ngực Đông Ân Vũ, trách nàng ác ý nói ra những lời tổn thương

" Đồ ngốc! Ân Vũ là đồ ngốc! Đồ ngốc!!" Mộ Lâm đánh lên ngực , nước mắt giống như trân châu tuôn ra, nàng cắn môi dưới không ngừng trách mắng, tựa hồ muốn đem Đông Ân Vũ đánh cho tỉnh, để nàng đừng nói những lời tổn thương đến mình

Vĩnh Lạc lau mặt, kiềm chế nói: " Tôi thật muốn hút chết em "

La Dạ hai tay vòng ngực, bất đắc dĩ than nhẹ, Triệu Hàn híp hai mắt, hung tợn trừng mắt nhìn Đông Ân Vũ.

" Tốt a, đối với em mà nói chúng tôi không có tính là gì " Hoắc Ngải nhu hòa huyệt thái dương , nâng lên đôi mắt mệt mỏi nhìn chằm chằm nàng " Nhưng với tôi mà nói, em là người tôi nghĩ muốn làm bạn cả đời " Nhớ đến buổi chiều ở văn phòng nói chuyện, Hoắc Ngải bắt đầu hoài nghi đây chẳng qua là ảo tưởng, khi đó nàng hỏi Đông Ân Vũ muốn ký hợp đồng cả đời hay không, mà nàng cũng đồng ý, hứa hẹn muốn làm bạn cả đời, muốn đi cả một đời.

" Tính tình em thật rất mạnh, chúng tôi đều biết, nhưng đến loại chuyện này trước mắt, có thể hay không cho chúng tôi một cơ hội ?" Hm cười đến có chút hèn mọn, nàng biết Đông Ân Vũ nếu như chọn cái chết, liền tuyệt đối sẽ không quay đầu, nhưng các nàng muốn không phải loại kết quả này " Chỉ cần một cơ hội liền tốt " Để các nàng, có cơ hội có thể đỡ lấy nàng

Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, khóe miệng nâng lên đường cong dần dần uốn lượn, nàng rốt cuộc không nhịn được mỉm cười, lúc này nội tâm bi thống đều nhanh mục nát

Nữ nhân chỉ cảm thấy ngực trầm xuống, như có thứ gì bị buông xuống, đồng thời hốc mắt nóng lên, nước mắt không bị khống chế tuôn ra, nàng mím chặt cánh môi kiềm chế tiếng khóc, làm thế nào cũng kiềm chế không được sầu bi ngập đầy. Cuối cùng, một cọng rơm rơi xuống, tinh thần nháy mắt sụp đổ, nàng duy trì bộ dáng tuyệt tình, ngoan lệ đã không còn tồn tại, nàng lúc này đã suy sụp ngồi trên đất, khóc đến không thể tự kiềm chế, như một đứa trẻ

" Nếu như có thể... Ô... tôi... tôi cũng muốn sống sót... Ô.... tôi không muốn chết a..." ngoại trừ trước mặt Trần Thúc nàng cũng chưa từng ở trước mặt người khác gào khóc, nhưng đêm nay nàng mặc kệ làm sao kiềm chế, làm sao nhắc nhở bản thân mình, đều không thể ngăn cản trong lòng yếu ớt thất bại, khuôn mặt khóc đến mức không còn chút mỹ cảm nào, nước mắt nước mũi chảy dài,mới thật sự là Đông Ân Vũ, mà không phải giả vờ

" Nhưng mà... tôi... có thể tin tưởng các cô... sao ?" Dùng sức lau nước mắt, nàng không cách nào nhìn rõ bộ dáng của những nữ nhân kia " ... Lần này... ô.. sẽ không.... sẽ không lại đùa giỡn tôi đúng không.... sẽ không bán tôi đúng không?..." Lời nói dù có dễ nghe, thì hành động phải như thế, Đông Ân Vũ cũng hoài nghi có lẽ các nàng cho không phải là thiên trường địa cửu, mà là gặp dịp thì chơi, nàng sao có thể thấy rõ ? lại có bao nhiêu thẻ đánh bạc để đặt cược ?

Mộ Lâm rủ mắt, dùng tay áo lau mặt Đông Ân Vũ " Đừng khóc Ân Vũ "

Vĩnh Lạc nhìn nàng khóc đến thê thảm, oán khí lớn cũng sớm tiêu tán " Em bình thường tự tin như vậy, sao lúc khẩn yếu lại nhát gan như thế!"

Triệu Hàn bất đắc dĩ thở dài, đẩy mắt kính nói: " Chờ mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ cho em thấy hậu quả của việc không biết lựa lời mà nói"

Hoắc Ngải cười yếu ớt, hơi kéo cà vạt thở một cái: " Đời còn rất dài, chúng ta có thể từ từ dung hợp "

Đông Ân Vũ run rẩy đôi môi, nàng chăm chú nắm chặt hai tay bỗng nhiên bị người trước mắt kéo.

La Dạ cúi đầu nhìn nàng, trầm giọng nói: " Tin tưởng tôi "