Chương 29

Ta tổng kết hai chiêu thu

phục tù binh và phép tắc chế địch của Phượng Triêu Văn.

Thứ nhất là dùng quân uy hϊếp, chiêu này không cần nói năng rườm rà, trong

thiên hạ đều biết trong tay thái tử Tề kỵ binh mấy vạn, quét ngang các nước.

Thứ hai là công tâm làm đầu, hiểu là dùng tình lung lay lòng địch, dùng sự thật

cảm hóa giáo dục, dùng hành động lấy tín nhiệm của địch, dùng tự do ấm no dụ

dỗ.

Chiến dịch Hoàng Hà cốc, lúc ấy tuy Hoàng Giới tướng quân bị chư tướng quân Tề

hợp lực vây công, không địch lại bị bắt, nhưng sau đó tuyệt thực kháng nghị,

tuyệt không chịu hàng địch, cho thấy tình cảm sâu đậm trung quân ái quốc thà

chết chứ không chịu khuất phục của tướng quân Đại Trần ta. Bọn Triệu Dũng Tô

Nhân cũng như Hoàng Giới tướng quân, đều tham dự đấu tranh chính trị tuyệt thực

kháng nghị lần này, cũng tiến hành đấu tranh bất khuất phía sau kẻ địch.

Thế nhưng thái tử Phượng Triêu Văn bên địch quân trí tuệ rộng lớn, công phu hàm

dưỡng hạng nhất, cũng không từng làm ra việc chôn gϊếŧ tù binh, cũng chưa từng

xuất hiện ngược bắt gièm pha, mà là còng những tù binh này lại rèn luyện, tập

trung đông đủ đi tới khu vực nông thôn rộng lớn đã chiếm được để tiếp nhận giáo

dục lại.

Không thể không nói hành động đối đãi tội phạm chính trị của Đại Tề lần này lấy

được hiệu quả rõ rệt, thậm chí Tề dựng nước hai trăm năm, đều noi theo phương

pháp này, trao trả quyền hành, đem con cháu quý tộc phái xuống nông thôn tiếp

nhận giáo dục lại về bần nông và trung nông, chính quyền thương cảm việc đồng

áng của dân chúng không dễ, quan dân thân như cá nước.

Triệu Dũng, người thứ nhất thể nghiệm cảm khái nói, tiếp nhận hết giáo dục lại

về bần nông và trung nông, lúc ấy hắn liền tuyệt hẳn lòng muốn chết, hận không

thể chắp cánh bay về quê quán trồng trọt ba mẫu sáu phần nhà mình.

Hắn là người thành thật.

Tô Nhân người thể nghiệm thứ hai thì cay nghiệt hơn: “Thái tử Tề âm hiểm xảo

trá, dùng cuộc sống an ổn đời này làm mềm hoá lý tưởng mà chúng ta theo đuổi và

tình cảm niềm tin hy sinh trung quân ái quốc của chúng ta! Thật là một tiểu

nhân!”

Ta bay lên một cước đá hắn: “Vậy bây giờ sao ngươi không đi chết?”

Hắn nghiêm trang thở dài: “Nghĩ tới Tô gia ta tám đời bần nông, là con một sau

chín đời, lão phụ tuổi già, hương khói điêu tàn, muốn chết dù thế nào cũng phải

lấy thiếu nữ xinh đẹp truyền thừa hương khói rồi hãy chết a!”

Ta: “...” Sao ngươi không thừa nhận chính mình ham sắc đẹp?

Bởi vì Hoàng Giới tướng quân ngay thẳng, binh dưới tay hắn đều là con cháu

nghèo khó, mấy năm liên tục chiến tranh, áo cơm không đủ, lúc này mới mang theo

đầu vì phần cơm ăn mà quăng quân.

Tề quân quét ngang các nước dân chúng hôm nay đều họ Tề, an cư lạc nghiệp, hái

trà trồng cây, ai không hướng tới một phần cơm ăn an ổn?

Buổi tối tiếp nhận hết giáo dục trở lại doanh địa Tề quân, Hoàng Giới tướng

quân liền tự sát.

Hắn lưu lại một câu duy nhất với bọn quân sĩ mình tự tay mang theo ra sống vào

chết: “Cố gắng còn sống về quê nhà đi.” Lời nói thấm thía, tình thật ý thật!

Hoàng Giới tướng quân cả đời trung dũng yêu nước, chinh chiến sa trường, nhưng

mà phe phái trong quân đấu tranh dị thường kịch liệt, không thua gì triều đình.

Trên triều đình, thái hậu nắm quyền, văn thần võ tướng đều không nhường nhịn,

thêm tiểu hoàng đế lại hồ đồ lợi hại, dân chúng chịu thuế nặng, bụng ăn không

no, dân gi­an có lời oán thán với người cầm quyền, hai mươi năm sau, thiên hạ

Đại Trần không còn chút hy vọng nào.

Hắn cũng sinh ra ở nhà nghèo, trung quân yêu dân, nghĩ đến khó cả đôi đường,

đơn giản cắt cổ xong hết mọi chuyện.

Phượng Triêu Văn cũng không biết là thật tình kính trọng thái độ làm người của

Hoàng Giới tướng quân, hay là vì làm những tù binh này không tiếp tục lòng

phản, cử hành tang lễ đơn giản long trọng cho Hoàng Giới tướng quân, khi đó ta

đang mơ hồ dưỡng thương ở trong lều của hắn, cũng chưa từng nhìn thấy một màn

kia. Nhưng về sau hơn vạn tù binh đã tham gia trận tang lễ này đều đổi cái nhìn

với vị thái tử điện hạ Đại Tề này, tuy chưa từng sinh ra ý nghĩ chuyển đi theo

địch quân, nhưng ở trong doanh làm tạp dịch, đều một lòng chờ thiên hạ nhất

thống về nhà làm ruộng.

Thái tử Tề có nói, phàm là người đi lính trong doanh, chỉ chờ thiên hạ nhất

thống, đều có thể theo người nhà được chia đất trồng trọt cũng đủ ấm no.

Chờ Phượng Triêu Văn trở lại doanh trướng, ta nhắc tới việc Hoàng Giới tướng

quân, lại hiếu kỳ vì sao hắn chưa từng gϊếŧ chết những tù binh này, hắn nhìn

chiến báo chằm chằm, ánh mắt chưa từng chuyển động, không đếm xỉa tới nói:

“Binh thiên hạ không phải là tai hoạ, những thanh niên này tương lai là nhà

cung cấp lương thực cho Đại Tề quốc ta. Gϊếŧ, lại có ích lợi gì cho ta? Bất quá

nhiều thêm vạn cổ thi thể thôi!”

Ta sâu sắc đồng ý. Lại cảm thấy Hoàng Giới tướng quân chết đi đối với

ta khó tránh khỏi có cảnh báo, thích thú hỏi: “Nếu bắt được hoàng đế Đại Trần,

cũng muốn đày đến đồng ruộng giáo dục lại một phen?”

Hắn từ trong đống chiến báo ngẩng đầu lên, nhìn ta thật sâu, ý dò xét trong mắt

phượng thật rõ ràng: “Ngươi nghĩ đến cái gì đây?”

Ta cảm thấy, kỳ thật nói dối với hắn giống như cũng không quá tốt, lắc đầu,

“Nghe bọn họ nói, ta là thư đồng của hoàng đế Đại Trần, từ nhỏ lớn lên cùng

nhau.” Cái gọi là thanh mai trúc mã đại khái như thế.

Hắn chăm chú nhìn ta, cuối cùng gằn từng chữ: “Ta không muốn lừa dối ngươi! Các

triều đại đánh bại nước khác, sẽ không có đạo lý cho hoàng đế vong quốc còn

sống. Cho dù hắn cũng không muốn phục quốc, người bám vào bên cạnh hắn cũng sẽ

không dừng tay. Câu nhổ cỏ tận gốc ngươi nghe qua rồi chứ?”

Trong nội tâm của ta nhảy rộn, trong đầu không ngờ nổi lên gương mặt mập mạp

hình cầu, chất đầy tươi cười vui sướиɠ... Giờ khắc này ta cảm thấy các loại trí

nhớ của ta đang chậm rãi nổi lên mặt nước, không hề yên lặng ở dưới đáy biển

sâu.

Tối hôm đó ta theo thường lệ ngủ sớm, không đợi Phượng Triêu Văn xem hết chiến

báo liền chui vào chăn mềm.

Khi tỉnh lại, trong màn một mảnh hắc ám, bên cạnh không người, ta cảm thấy ban

ngày ở lều của tù binh quá mức kích động, nói quá nhiều…, cả nửa đêm ngủ cũng

sẽ miệng khô, đi chân trần xuống giường, sờ lên ấm trà trên bàn nhỏ, lại trống

không, chỉ phải sờ trở lại bên giường một lần nữa, mặc quần áo ra trước màn tìm

miếng nước uống.

Trước rèm tuy có ánh nến, nhưng Phượng Triêu Văn cũng không ở, lúc này hơn nửa

đêm cũng không biết hắn đi ở đâu. Ta ôm lấy ấm trà, miệng mãnh liệt rót một

mạch, đột nhiên nghe thấy tiếng nói trầm thấp ngoài lều, hình như là Phượng

Triêu Văn và Vũ Khác, hơn nửa đêm không ngủ, nói nhỏ với trăng sáng.

Ta xoa xoa con mắt, chuẩn bị trở về tiếp tục ngủ, đã có mấy chữ đứt quãng

truyền vào trong tai: “... Nói cho cha con Yến gia, trong vòng 3 ngày phải nghĩ

cách mở cửa thành ra... Người trong nội cung không cần tru sát... Chỉ bắt sống

hoàng tộc...”

Thẳng đến nằm ở trên giường, đắp lên cái chăn dày, mặc dù thời tiết dần dần ấm,

ta vẫn cảm thấy toàn thân rét run.

Qua thật lâu, Phượng Triêu Văn nhẹ tay nhẹ chân đi vào, cởϊ áσ cởi giày, sờ lên

giường, xốc lên chăn mền, sờ soạng một cái trên đầu ta: “Ngày nóng cũng có thể

đắp cái chăn dày như vậy, một đầu đầy mồ hôi, không sợ nóng sao?”

Ta nhắm mắt lại ừ hai tiếng, cảm giác trên đầu có cái khăn nhẹ nhàng lau, đột

nhiên trong lúc đó cảm thấy đặc biệt hiểu Hoàng Giới tướng quân.

Chỉ là cách làm bất đồng mà thôi.

Hắn đã muốn trung quân cũng muốn yêu dân. Chính là với ta mà nói, dân chúng

trong thiên hạ dù cho sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng, cũng không liên quan

quá lớn với ta. Loại tình cảm trung quân ái quốc sâu đậm quá mức vĩ đại, phụ

thân nói, ta người như vậy vẫn không nên cầu tốt, miễn cho làm nhơ nhuốc mấy

chữ này.

Hắn nói có lý.

Ta chỉ muốn bảo vệ một người, viên thịt mập mạp hình cầu kia từ nhỏ cùng nhau

lớn lên với ta, giống đệ đệ ruột của ta, cùng ta đi qua thời niên thiếu.

Hoàng lương một giấc chiêm bao[65], hôm nay mới tỉnh.

Trong mộng nước chưa từng bại, nhà chưa từng tan, cha già cũng chưa từng mất.

Trong mộng ta từng được người sủng nịch trân ái, dịu dàng hứa hẹn, một đời một

thế.

Trong mộng hắn dắt tay ta, lau mồ hôi trên trán ta, xua đi những đêm ác mộng

của ta, dùng l*иg ngực ấm áp sưởi ấm trái tim băng lạnh của ta...

Tuy hắn bá đạo ngang ngược, đối với ta luôn nghiêm mặt răn dạy, tranh chấp với

ta cũng không nhường cho nửa phần, lúc nào cũng chiếm hết thượng phong, nhưng

ta nhớ được ấm áp ở đầu ngón tay và nhu tình trong mắt hắn...

Một giọt lệ, chậm rãi chảy xuống, ở chỗ hắn nhìn không thấy, rơi rụng trên gối

trúc gối chung với hắn...

—— Cứ coi như, ta chưa bao giờ biết rõ mặt tốt của ngươi.

Ngày thứ hai, sau khi ta dậy, liền dâng một thẻ cho Phượng Triêu Văn, để ta vào

trong thành chiêu hàng.

Hắn cự tuyệt không đồng ý, ta ở bên cạnh hắn tốn rất nhiều thời gi­an, không

tiếc giận dỗi sân si, rốt cục cũng làm hắn chấp thuận.

“Trong thành đều là thuộc hạ bạn cũ của phụ thân, có gì đáng sợ?”

Vẻ lo lắng trong mắt hắn rất đậm: “Ngươi sẽ không đi rồi không trở về chứ?”

Ta cười đập vai của hắn: “Thái tử điện hạ ngươi có ngu chăng? Đại Trần quốc nay

đều bị mười vạn ngựa sắt của ngươi vây như thùng sắt, nếu ta có thể chắp cánh

bay đi, nghĩ đến hoàng đế bệ hạ Đại Trần tự nhiên cũng có thể.”

Hắn từ trước đến nay luôn có lòng tin với kỵ binh của mình, khóe môi hơi cong,

không còn nghiêm mặt: “Đúng vậy. Hôm nay kinh đô Đại Trần này thậm chí cả con

ruồi cũng bay không ra.”

Hắn gọi một trăm kỵ binh hộ tống ta đi kinh đô Đại Trần.

Ta đứng ở dưới thành, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hướng về đầu tường kêu gọi

đầu hàng, bởi vì chắc chắc cha con Yến gia tất nhiên sẽ mở cửa thành cho ta đi

vào, lại chưa từng lo lắng hôm nay không gặp được Tiểu Hoàng.

Một câu nhẹ nhàng ngoài lều, nói hết kỳ quặc về trận Hoàng Hà cốc.

Ta nghĩ đến trước trận chiến ở Tuy thành, Yến Bình đứng ở trước ngựa, vẻ mặt

lúc ngăn trở ta xuất chinh.

Hắn biết rõ.

Cha con Yến gia sớm đã âm thầm nghiêng về Đại Tề, hai bên hô ứng, lúc này mới

khiến Đại Trần binh bại như núi đổ. Yến Bình đứng trên cửa thành, tự mình mở

thành nghênh đón ta trở lại thủ đô, ta phất phất tay với trăm tên lính Phượng

Triêu Văn phái theo sau lưng: “Các vị trở về đi, chuyển cáo thái tử điện hạ, An

Dật nhất định không nhục sứ mạng!” Một mình cỡi ngựa bước vào một tòa cô thành

cuối cùng này của Đại Trần.

Yến Bình xuống dưới thành, đứng ở trước ngựa của ta, tựa hồ có chút cao hứng,

lại nhìn về phía ta, cả hai ngầm hiểu nhau, hắn nhìn ta thản nhiên cười: “Yến

Tướng quân, đã lâu không gặp!”

Quân hàm của hắn cao hơn ta, nhưng ta không muốn xuống ngựa.

Trong trí nhớ, ta luôn hèn mọn ngửa đầu, nhìn bộ dáng của hắn, thật sâu ghi

khắc vào lòng.

Lưu luyến si mê một người, không phải sai, sai chính là ta tìm nhầm người dùng

sai phương thức.

Nhưng hôm nay tất cả đều không còn quan trọng, yêu và không yêu, nước đã mất

rồi, người cũng đã đi, truy cứu lại có ý nghĩa gì đây?

“An Tướng quân, ngươi hình như đã ở Tề doanh, vì sao còn muốn trở về?”

Hắn tất nhiên cho là ta đã phản quốc, làm quân bán nước giống hắn. Chính là ta

để tay lên ngực tự hỏi, có khác nhau sao?

Ta nhìn lại bốn phía, bên cạnh hắn chỉ có một đội vệ binh, chắc là thân vệ Yến

phủ, vì vậy cười nói: “An mỗ phụng mệnh thái tử điện hạ Đại Tề, tiến đến chiêu

hàng bệ hạ, kính xin Yến Tướng quân thông truyền thay!”

“Ngu xuẩn!” Hắn trừng ta.

Ừ, kỳ thật ta cũng vậy cảm thấy ta đặc biệt ngu xuẩn. Bất quá chuyện cho tới

bây giờ cũng không phải thời điểm so đo.

Ta theo Yến Bình vào cung, tìm được Tiểu Hoàng chôn mình trong Trọng Hoa điện.

Lúc đó hắn say sưa ngủ như heo, hơn nửa năm không thấy, lại mập ra. Có thể thấy

được chiến tranh cũng không ảnh hưởng đến chất lượng thức ăn trong nội cung.

Hai tay ta níu lấy má của hắn dùng sức kéo, hắn từ trong mộng bừng tỉnh, từ

trên giường rồng nhảy xuống, đi chân trần kêu to trong điện: “Quân Tề đánh vào?

Quân Tề đánh vào?”

Ta đột nhiên tìm được ý nghĩ giống nhau từ gã mập này.

Mặc dù trời sập đất sụt nước mất nhà tan, có liên quan gì với kẻ mập này?

Chỉ sợ hắn chỉ cần ba bữa cơm ấm no, ăn có cá ở có phòng, vẫn ngủ được thật

ngon.