Chương 28

Tiểu tướng quân khoác áo

bào trắng mà ta thấy quen mặt, trên chiến trường bị một giáo của Phượng Triêu

Văn nện rơi xuống ngựa, chúng tướng Đại Trần hợp lực trói đưa hắn trở về.

Sau khi thái tử điện hạ trở lại doanh tâm tình rất tốt.

Ta chắn Điền Bỉnh Thanh ở ngoài lều soái nói bóng nói gió: “Điện hạ có lòng mộ

tài đối vị với vị tiểu tướng áo trắng này?”

Điền Bỉnh Thanh trừng mắt nhìn ta, rõ ràng muốn nói gỗ mục không thể đẽo, bỏ

qua ta thẳng bưng nước trà tiến vào.

Ta trăm mối vẫn không có cách giải, lại xét lại mình gần đây làm việc luôn theo

thái tử điện hạ, cũng không khư khư cố chấp làm ra cử chỉ kháng nghị kịch liệt,

cũng không biết ở đâu chọc hai người chủ tớ tính cách cổ quái này, làm cho hôm

nay đều cư xử kỳ cục với ta.

Vũ Khác dắt chiến mã mắt thẳng từ lều soái đi về trước, bị ta tay mắt lanh lẹ

nắm chặt tay áo: “Tướng quân đi đâu?”

Hắn ra sức giật tay áo ra từ trong tay ta: “Tắm ngựa.” Đầu hướng phía bên kia

mà ngoảnh, keo kiệt không chịu nhìn ta.

Ta sờ sờ mặt của mình, thật ra thì ta quên nói, dáng dấp Vũ Khác tướng quân cực

kỳ xinh đẹp, so với vị tiểu tướng áo trắng của Đại Trần quốc kia càng nhiều mấy

phần khí âm nhu, nhưng hành quân bày trận lại lợi hại vô cùng, thật khiến người

cảm khái một tiếng tạo hóa vô thường.

Ta ỷ vào Phượng Triêu Văn thiên vị, lúc nào cũng khi dễ hắn khắp nơi, làm cương

quan hệ với đồng nghiệp, thật ra thì cũng là một chuyện không khôn ngoan. Tỷ

như khi cấp trên chán ghét ngươi, rất dễ dàng bị cô lập, ngay cả một người nghe

ngươi oán trách tính tình cấp trên cổ quái khó khăn hầu hạ cũng không có.

Hôm nay ta liền ngượng ngùng nói với hắn, bởi vì không muốn nhìn thấy vẻ âm

dương quái khí của thái tử điện hạ nên không muốn vào lều soái.

Ta vỗ cái mũ treo sau đầu hắn cười cười: “Vũ tướng quân, ta cũng muốn đi tham

gia náo nhiệt.” Hắn mặc dù không có nhìn ta, nhưng lễ nghĩa không thể bỏ.

Vũ Khác buồn bực không lên tiếng dắt chiến mã đi về phía trước, ta đi sát phía

sau, mấy lần thử bắt chuyện cũng chưa chạm đến hứng thú của hắn, vạn bất đắc dĩ

im miệng.

Ngoài doanh có con sông nhỏ, thời điểm Vũ Khác đến, nơi đó có mấy binh sĩ tụm

năm tụm ba, mới từ trên ngựa xuống, trong sông đang có sáu bảy nam tử tay trần

đang ra sức làm việc, bọt nước văng lên theo bắp thịt màu mật ong căng phồng to

lớn tích tích xuống, ta nhìn ngây người, Vũ Khác lạnh lùng châm chọc “Lau nước

miếng đi.”

... Thật ra là ta cảm thấy mấy nam tử trẻ tuổi tay trần nhìn có chút quen mắt

thôi.

Ta đem tấm lòng bao la bao dung cho mấy cái thái độ nhỏ nhặt, không để mắt đến

ác ý khıêυ khí©h của Vũ Khác, từ trong tay hắn đoạt lấy cương ngựa, khẽ mỉm

cười: “Ta thay tướng quân đi tắm ngựa.” Đi về phía đám nam nhân đang tạt nước

tắm ngựa.

Những người đó thấy ta, giống như không khí trong nháy mắt cứng lại, cũng thối

cả gương mặt ra sức tắm ngựa, một tên nam tử trẻ tuổi cao gầy trong đó quái gở

nói: “Ơ, ta cho đây là người nào a, nguyên lai là Quảng Vũ tướng quân a, khó

được tướng quân có rãnh rỗi chạy tới tắm ngựa.”

Ta cho là, hôm nay ra ngoài không nhìn hoàng lịch, trước có chủ tớ thái tử điện

hạ, sau có những người này, khẩu khí hướng về phía ta cũng kỳ quái.

Bên cạnh có người nhỏ giọng khuyên: “Tô Nhân, chớ lắm mồm! Ngươi xem đây là Đại

Trần a?”

Cái tên này ầm ầm nổ tung trong đầu ta, giống như có trăm ngàn ý nghĩ, ta miễn

cưỡng cười cười: “Người đó... Quảng Vũ tướng quân là ai?”

Người tên là Tô Nhân châm chọc nói: “Đại trần Quảng Vũ tướng quân An tiểu lang,

ngươi giả ngu gì chứ?” Vẻ coi thường không hề che giấu.

Trong nháy mắt ta cảm thấy máu như chảy ngược, trong đầu vạn ngựa chạy nhanh,

vô số ý niệm nườm nượp tới, toàn thân như rơi vào hầm băng, thường ngày ở trong

doanh và trong Đông Cung Đại Tề bị ánh mắt kỳ quái giờ đều có thể lý giải.

Chung quanh mờ mịt, quân lính mặc phục sức Đại Tề túm năm tụm ba đứng ở bên bờ

cách đó không xa nhìn chằm chằm mấy người đang làm việc.

Thấy bọn họ ngừng lại, một quân tốt xách roi xa xa quát lên: “Còn không mau

làm, lười cái gì?”

Vũ Khác từ đàng xa tiến lại, trong đôi mắt đều là vẻ kinh hãi: “Các ngươi nói

với nàng cái gì?” Nắm cánh tay của ta: “An tiểu lang, ngươi sao rồi? Sao mặt

trắng như quỷ vậy?”

Mấy người kia cũng cảm thấy lẫn lộn nhìn ta, ta cảm thấy chính mình còn giải

thích được, chỉ chỉ đầu của mình: “Chỗ này của ta có chút hồ đồ.” Dũng sĩ chân

chính, dám nhìn thẳng vào cuộc sống u ám, dám nhìn thẳng hồ đồ của mình.

Tô Nhân cũng chẳng ra vẻ thông cảm, kính nể dũng sĩ, làm ta hết sức thất bại.

Hắn lại kêu lên một tiếng: “Chẳng lẽ là trận chiến Hoàng Hà cốc bị đập hư đầu

óc?” Lại chỉ vào Vũ Khác nói: “Đều là ngươi đập hắn một búa... Giờ giả bộ người

tốt cái gì?”

Ta vẫn chưa từng hỏi mình bị người phương nào đập.

Đầu bị người đập, hoặc là địch nhân hoặc là đồng sự.

Bị địch nhân đập nói rõ ta là hạng người vô năng, tướng bên thua, sao có thể

rộng rãi truyền bá?

Bị người mình ám toán chỉ có thể nói rõ ta không được ưa chuộng, ngay cả người

mình cũng sẽ thình lình đập ta một búa.

Chỉ cần không phải bị Phượng Triêu Văn đập một búa hồ đồ, đám người còn lại đều

không phải là vấn đề lớn.

Hôm nay ta cảm thấy thế giới của ta sao mà hỗn loạn. Buổi tối không thể tránh

khỏi ác mộng, thời điểm thức tỉnh bên cạnh cũng không có người, ánh sáng bên

trong lều vô cùng tối, ánh trăng xuyên qua một kẽ hở từ rèm vào trong góc lều,

giống như có ký ức gì rất xưa đang thức tỉnh, ta bị quỷ thần xui khiến từ dưới

gối rút ra môt cây chủy thủ, tựa hồ là một thói quen, hướng bắp đùi mình đâm

xuống, chỉ nghe một tiếng quát: “Ngươi làm cái gì?” Đã có người từ trong bóng

ma nhào tới.

Ta kinh hãi, chủy thủ đã đâm xuống, chỉ nghe một tiếng hét thảm, ta lại bị sợ

giật mình, hoàn toàn thức tỉnh, vứt chủy thủ nhảy lên đi đốt đèn, đợi đến ngọn

đèn dầu sáng lên, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay Phượng Triêu Văn đã bị

chủy thủ xuyên qua... Ta bụm mặt, không thể nói lên lời...

Thật sự là ngủ hồ đồ.

Hắn giận dữ trừng ta, “Ngươi là muốn hành thích Bản cung sao? Còn không mau đi

lấy thuốc và vải bông tới băng bó.”

Ta cảm thấy, phải, đã từng có người, cũng giận dữ như thế, đối với ta không

mắng thì là đánh, nhưng trong trí nhớ lại hoàn toàn không có cảm giác e ngại.

Ta yên lặng cầm bông băng, rút chủy thủ ra, băng bó, ngẩng đầu nhìn ngũ quan

anh tuấn của Phượng Triêu Văn, bật thốt lên một câu: “Điện hạ, ngươi nóng giận

thật giống cha ta!”

Thái tử điện hạ hai mắt tóe lửa giận, giống như một dao của ta không phải đâm

tay hắn, mà là tim của hắn, còn là máu chảy đầm đìa...

... Ta thật không phải là cố ý!

Thế nhưng hình dạng cha ta thế nào, ta thật chưa nhớ ra.

Một hồi lâu hắn mới nói: “Ngươi đã nhớ tất cả?” Nói không ra cao hứng hay là

mất hứng.

Ta lắc đầu một cái, đứng lên chuẩn bị vòng qua hắn đi ngủ, lại bị hắn nắm cổ

tay: “Vậy là cái gì?” Cúi đầu nhìn, trên mặt bắp đùi dưới quần lụa màu trắng

đang có tầng tầng máu thấm ra, nghĩ là thanh chủy thủ kia quá bén, chẳng những

đâm qua lòng bàn tay của hắn, hơn nữa ở đâm thêm một lỗ trên đùi ta.

Hắn chợt giận dữ: “Chẳng lẽ ngươi không cảm giác đau?”

Ta vô tội nhìn hắn, không hiểu hắn vì sao hắn chợt nổi giận như vậy.

Hắn càng tức giận, một phen lột quần lụa xuống, ta kêu lên một tiếng, đã bị hắn

vững vàng bắt được cánh tay, sau đó... Ta hoảng sợ phát hiện chỗ đang chảy máu

đó còn có mấy vết sẹo rõ ràng...

Phượng Triêu Văn cũng ngơ ngác nhìn vết thương trên đùi ta, chợt ngẩng đầu lặng

lẽ nhìn ta.

Ta nói không ra trong ánh mắt này ẩn chứa gì, nhưng ta tin chắc từng có người

nhìn ta như vậy.

Ta chỉ vào mặt của hắn, câu nói đầu tiên xông ra: “Điện hạ ngươi trông ngươi

xem, ngươi càng lúc càng giống cha ta...”

Gương mặt tuấn tú của hắn đen thùi rồi, cầm lấy bông băng nặng nề băng bó thay

ta, nhưng càng về sau tay càng nhẹ, nhưng mặt như cũ là vừa đen vừa thối.

Ta chỉ an ủi hắn: “Thật ra thì điện hạ ngươi khẳng định trẻ tuổi anh tuấn hơn

cha ta rất nhiều...”

Ánh mắt hắn nhìn ta giống như muốn gϊếŧ người!

Ngày thứ hai ta vẫn hoàn hảo không tổn hao gì từ trong lều soái bò ra ngoài.

Thật không dễ dàng.

Từ trước ta không biết chân tướng, sau đêm hôm qua, trong đầu dần dần rõ ràng,

mặc dù cũng không nhớ ra toàn bộ dung mạo, nhưng trơ mắt nhìn nước mất nhà tan

cũng không phải chuyện vui gì. Lên trận gϊếŧ địch thật ra thì cũng không bao

nhiêu quan hệ với kẻ tù binh như ta, thừa dịp Phượng Triêu Văn xuất chinh, ta

mò tới địa phương nhốt tù binh.

Thủ vệ hiển nhiên thấy ta theo Phượng Triêu Văn đi khắp nơi, đối với ta cũng

không ngăn trở gì, khi ta âm thầm đi vào, mười nam tử trẻ tuổi đang ở nơi đó

lớn tiếng kêu la, đều ở đây đánh cuộc rốt cuộc là Đại Trần thắng hay Đại Tề

thắng, cảm xúc kịch liệt như vậy, một chút không giống nô ɭệ vong quốc sắp chịu

cảnh nước mất nhà tan, ta cảm thấy rất là ngạc nhiên.

Làm sao còn có người có thể giống ta vô liêm sỉ sống ở cõi đời này, chỉ quan

tâm áo cơm ấm no của mình?

Tô Nhân sớm nhìn đến ta nhất, lập tức kêu lên: “Triệu Dũng Triệu Dũng, con khỉ

phản quốc nhà ngươi tới.”

Ta lập tức bị một nam tử trẻ tuổi cao lớn kéo qua, bị đè ngồi xuống sát hắn.

Hắn quan sát trên dưới ta tỉ mỉ một phen, rốt cục thở dài một cái: “Cuối cùng

còn sống, khí sắc không tồi, trừ hồ đồ chút, cũng không còn bệnh khác.”

Lòng của ta cũng rơi xuống.

Bị đồng loại bài xích, làm một kẻ phản bội cũng phải có dũng khí vô cùng, ta

cũng không phải là loại người dũng cảm đó, phải cẩn thận sống mới an toàn.

Tô Nhân cười hắc hắc, ác độc cười một tiếng: “Triệu Dũng, ngươi dĩ nhiên không

nhìn ra con khỉ của nhà ngươi bệnh nặng, hôm nay hắn có thể có bệnh nặng... Có

thể từ trên giường thái tử Đại Tề nguyên vẹn bò xuống... Hắc hắc...”

Ta đỏ mặt, hung hăng đạp hắn một cước, tiếng kêu thảm thiết như gϊếŧ heo, người

ngồi cả nhà cười ầm.

Triệu Dũng cũng nhìn hắn chằm chằm: “An tiểu lang hồ đồ ở bên trong lều Đại Tề

thái tử dưỡng thương, đó là Đại Tề thái tử nhân hậu, ngươi cũng đừng nghĩ sai.”

Tô Nhân cười quái dị hướng về sau lui hai bước, Triệu Dũng lại nói: “Coi như An

tiểu lang có ý đó, nhưng Đại Tề thái tử người như vậy, chắc chắn sẽ không để

cho tiểu lang như nguyện...”

Ta nhìn Triệu Dũng chằm chằm... Ca ca ngươi là người Đại Tề sao?

Người ngồi trong lều nhất thời vỗ bàn đấm ghế, cười đến rất vui sướиɠ.

Ừ, ước chừng là ta ở trong lều Phượng Triêu Văn ngây ngô quá lâu, không nghe

thấy thế sự, lại không biết mất nước cũng có thể mất sung sướиɠ như vậy.