Chương 30

Ta và Tiểu Hoàng ngồi ở

lầu ba Cẩm Tú các, nghe cửa thành bị đánh từng cái, thủ đô bị chiếm đóng, ngai

vàng mấy chục năm của Đại Trần hôm nay kết thúc. Quân Tề rất nhanh tiến công

vào Hoàng thành, tiếng thiết kỵ vang lên, hẳn là đã đến cây câu nhỏ bên kia

rừng bích đào.

Rừng bích đào không biết nỗi lo của nhân gian, nhuộm hết sắc đỏ của giang sơn.

Cũng không biết thiết kỵ của Phượng Triêu Văn đi qua vẻ đẹp này có từng chậm

lại bước chân chinh phạt?

Dưới lầu nhóm cung nhân đang lục tục chất thêm củi dưới Cẩm Tú các, nghe được

thiết kỵ bước vào cung thành, mặt đất rung động, thất kinh, ở đâu còn nghe

hoàng mệnh, sớm chạy tứ tán.

Cẩm Tú các là một toà lầu gỗ nhỏ, cho dù phía dưới không chất đầy củi, nếu đốt

chỉ sợ cũng khó cứu. Tiểu Hoàng níu lấy tay áo của ta khàn cả giọng gọi: “Tiểu

Dật không muốn a... Ta còn không muốn chết... Ta còn chưa ăn đủ bánh lá sen,

bánh hạt sen, bánh hoa cúc trong nội cung...”

Ta nhặt lên một miếng bánh trong mâm trên bàn kế cửa sổ nhét vào trong miệng

hắn, ngưng loại kịch vô vị này của hắn.

“Ngoan ngoãn ngồi, một hồi ta mang ngươi đi.”

Hắn nhai nhai, hết sức nuốt xuống, đôi mắt trông mong nhìn ta: “Tiểu Dật sẽ

không gạt ta? Không phải muốn đốt chết ta?”

Đầu ta đau trừng mắt nhìn hắn, thấy trên mặt mập mạp mượt mà của hắn toàn là mù

quáng và ỷ lại, nước mắt cũng chưa lau, lại nở nụ cười sũng nước mắt, vỗ móng

vuốt mập mạp cười đến đặc biệt vui vẻ: “Chỉ cần tiểu Dật chịu dẫn ta đi là tốt

rồi, ta sắp bị mẫu hậu phiền chết...”

Hai ngày này ta ở Trọng Hoa điện cùng Tiểu Hoàng, quốc nạn lâm đầu, hình như đã

quên thái hậu. Tiểu Hoàng tuy ngốc choáng chút ít, nhưng đến giờ vẫn là con

trai của thái hậu lão nhân gia, thật sự là vô cùng xin lỗi!

Tuy nhiên, thái hậu sống hay chết, tất cả trong tay bà ta, cũng không có nửa

phần liên quan với ta.

Ta cầm cây đuốc đã sớm đốt trong tay, sờ lên mái tóc đen mềm mại trên đầu hắn,

“Bệ hạ ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta, một hồi ta sẽ trở lại.” Chạy xuống lầu đốt

những bó củi đã chồng chất thật cao chung quanh, thuận tiện đóng kỹ cửa, đi từ

từ lên trên lầu ba, Tiểu Hoàng còn đang ở lầu ba chờ ta.

Hắn thấy ta lại chạy trở về, thân thể mập mạp chạy lên một phen nắm chặt tay áo

ta, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc: “Bây giờ Tiểu Dật sẽ không bỏ lại ta.

Ngươi đi hơn nửa năm, cuộc sống của ta trôi qua thật khổ cực.”

Ta nhịn không được cười lên, đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa trêu chọc hắn:

“Ngươi mỗi ngày ngồi ở trên điện Kim Loan ngủ gà ngủ gật, có cái gì vất vả? Vất

vả chính là thần!”

Hắn vén tay áo lên, phía trên cánh tay trắng béo có thật nhiều vết nhéo, giống

như chỗ véo do móng tay dài của nữ tử, nhìn thấy mà giật mình.

“Đây là... Thái hậu...”

Thái hậu người làm mẹ này không khỏi quá mức nhẫn tâm! Con mặc dù ngốc, nhưng

tốt xấu là mình sinh, nếu không phải nàng làm bậy quá nhiều, sao sinh ra đứa

con ngốc nghếch chứ?

Tiểu Hoàng lắc đầu, ngay lập tức ánh mắt ướt sũng như muốn khóc lên: “Tuệ biểu

tỷ a, mỗi lần nàng tiến cung thỉnh an, đều vụиɠ ŧяộʍ véo ta. Bọn người trong

Trọng Hoa điện cũng biết việc này, nhưng không ai dám trông nom. Cả mẫu hậu

cũng nói muốn ta nghe lời Tuệ biểu tỷ!”

Đối với vị Tuệ cô nương cực kỳ dũng mãnh đến dám véo cánh tay béo trắng của

hoàng đế bệ hạ thành một mảnh tím xanh, ta sâu sắc kính nể!

Nàng là cháu gái nhà mẹ đẻ thái hậu nương nương, nghe nói cậu Tiểu Hoàng chỉ có

một đứa con gái này, cực kỳ sủng ái. Chỉ là thời điểm bình thường mặc dù nàng

không thích Tiểu Hoàng ngu si, cũng không ra tay hung ác thế này chứ?

Tiểu Hoàng bẹt miệng: “Mẫu hậu muốn ta lấy nàng vào cung làm hoàng hậu, nàng

nhiều lần dựa vào thỉnh an đến trong nội cung véo ta, còn mắng ta là người

ngu... Bất quá bây giờ tốt lắm,” Hắn nóng bỏng nhìn ta: “Tiểu Dật dẫn ta đi

rồi, ta liền không cần lấy nàng, tùy tiện nàng sau này muốn gả ai thì gả, muốn

véo ai thì véo!”

—— bệ hạ của ta, trọng điểm mà ngài cần chú ý không phải là vấn đề này chứ?

Trong lúc chúng ta nói chuyện, thế lửa hừng hực, sóng nhiệt bên cửa sổ đập vào

mặt, ta nắm tay Tiểu Hoàng đang chuẩn bị lên lầu tiếp, chỉ nghe tiếng gót sắt

như sấm sét, từ xa đến gần, một người phía trước áo khoác tung bay, cưỡi ngựa

đạp qua hoa cỏ, đảo mắt đã đến trước Cẩm Tú các, ngẩng đầu nhìn thấy Tiểu Hoàng

cùng ta sóng vai mà đứng bên cửa sổ, khuôn mặt tuấn tú lập tức tái nhợt, tiếng

đều cứng: “An Dật, ngươi leo đến trên đó làm cái gì?”

Ta nghĩ, ít nhất giờ khắc này thái tử điện hạ Đại Tề Phượng Triêu Văn quan tâm

sinh tử của ta. Cách biển lửa ào ạt, ta cười cực kỳ thư thái: “Hơn nửa năm nhờ

thái tử điện hạ chiếu cố, An Dật vô cùng cảm kích, lúc này tạ ơn, cách biệt với

quân, mong quân trân trọng!”

Loại kiểu cách văn chương này đã lâu chưa làm qua rồi, thật sự là không quen.

Kỳ thật ta càng muốn nói là: “Từ nay về sau ta với ngươi cầu đi đằng cầu đường

về đằng đường, cả đời không qua lại với nhau! Ngươi đừng trăm phương ngàn kế

nghĩ gạt ta nữa, tỏ vẻ bộ dạng thâm tình chân thành, ta cũng không phải chưa

từng bị lừa gạt!” Bất quá xét thấy chuyện đó khá riêng tư, đang tại mấy trăm

danh thiết kỵ hộ vệ, ta cuối cùng vẫn chú ý chút mặt mũi, mới ngượng ngùng hô

ra miệng.

Làm tù binh làm đến mức này như ta, lại đi theo địch, đến cuối cùng còn kém

chút bị hắn tẩy não, lại ở bên cạnh hắn, chẳng lẽ lại làm việc ngốc nữa, xem vị

thái tử điện hạ này như phu quân, ngộ nhỡ chết ở trong hậu cung, không phải là

oan?

Yến Bình bên cạnh hắn gắt gao chằm chằm vào ta, lúc này ta phát hiện chỗ tốt

khi từ trên nhìn xuống, mặt Yến Bình trắng giống đã gặp quỷ, một câu cũng nói không

nên lời.

Phượng Triêu Văn hổn hển, cỡi ngựa muốn xông vào biển lửa, ta trợn mắt há hốc

mồm: điện hạ ngài không phải đến thật chứ? Lửa lớn thế này thật sự sẽ hủy dung

đó!

Bao nhiêu thiếu nữ Đại Tề trăm phương ngàn kế, chỉ vì gương mặt này của thái tử

điện hạ... Ta mạnh mẽ run rẩy, cảm giác mình lập tức trở thành tội nhân thiên

cổ rồi!

Cũng may trăm tên hộ vệ cưỡi ngựa kia kéo chặt, hắn mới chưa xông vào biển lửa.

Yến Bình thẳng ngửa đầu nhìn ta, ánh mắt này chặt chẽ kỳ quái, nhưng hôm nay ta

thật sự là một chút cũng không muốn biết rõ hắn đang suy nghĩ gì.

Ánh mắt Tiểu Hoàng đảo trên người Phượng Triêu Văn, lại trở lại bên cạnh ta,

lại đảo qua, ngạc nhiên nói: “Thái tử điện hạ Đại Tề này cũng muốn trốn chung

với chúng ta sao? Ta không thích hắn! Chết cũng không muốn đi với hắn!”

Ta không nói gì trừng mắt lườm hắn, một điểm cảm động trong lòng vừa rồi bị hắn

làm kinh hãi không biết tung tích, quay đầu tận tình khuyên bảo Phượng Triêu

Văn: “Hôm nay Điện hạ lấy được Đại Trần cung này, còn phải dứt khoát hẳn hoi

trừ bỏ hậu hoạn, thay đổi chế độ xã hội, cho thiên hạ dân chúng một sơn hà

thanh bình, sao có thể làm ra loại chuyện tự hủy tương lai này?”

Hắn chợt xoay tay lại từ trên lưng ngựa xách xuống một cây cung, giương cung

lắp tên, mắt lộ ra sát khí, lạnh lùng quát: “Ngươi xuống hay không? Không xuống

hôm nay ta liền bắn ngươi chết trên lầu!”

Yến Bình xông lên, lôi kéo chặt cánh tay của hắn: “Điện hạ... Điện hạ, An Dật

tính tình bướng bỉnh, nên kiên nhẫn khuyên bảo...” Bị hắn hung hăng đá văng ra:

“Tên không có lương tâm này, nên bị một mũi tên của Bản cung xuyên tim!”

Ta sợ run cả người, Phượng Triêu Văn nói nghiến răng nghiến lợi, xem ra không

phải giả dối.

Tiểu Hoàng dắt tay áo của ta sợ gọi: “Tiểu Dật tiểu Dật, hắn thật sự sẽ gϊếŧ

người!” Ngũ quan trên khuôn mặt trắng trẻo mập mạp đã nhăn tại một chỗ, sắp bị

dọa khóc.

Ta sờ đầu Tiểu Hoàng, ra vẻ an ủi, còn chưa rút tay, mũi tên nhọn phá không,

xoẹt một tiếng xẹt qua mặt, cắm chặt vào trên khung cửa sổ, kim quan trên đầu

Tiểu Hoàng đã bị bắn xuống, nếu ta không rút tay về nhanh, chỉ sợ cả cổ tay

cũng bị hắn xuyên thủng...

Phượng Triêu Văn giương cung lắp tên, tròng mắt đỏ rực: “Ngươi xuống hay

không?” Quay đầu lại đạp một cước đá vào trên ống quyển một hộ vệ cưỡi ngựa bên

cạnh: “Còn không đi tìm người dập lửa?”

Tên hộ vệ kia liền cưỡi ngựa chạy, trong nội tâm của ta thình lình nhảy lên,

nhìn người này hôm nay tất nhiên là làm thật, ôm đầu cầu xin tha thứ: “Ta

xuống... Ta xuống còn không được sao?”

Hắn chỉ huy chúng hộ vệ đều giương cung lắp tên, sau đó chính mình đem cung

nhét vào dưới chân: “Ngươi nhảy ra ngoài ta đón lấy ngươi... Bằng không, “ hung

hăng nhìn ta, ta cảm thấy cái nhìn kia có cảm giác đao cứng róc xương, “Bằng

không ta bắn ngươi thành con nhím, chết cũng khó xem!”

Tiểu Hoàng kéo chặt tay áo của ta: “Tiểu Dật, ngươi muốn bỏ lại ta?”

Ta trầm thấp ghé vào lỗ tai hắn nói: “Ta làm bộ muốn nhảy, ta và ngươi một

người một bên đóng cửa sổ lại, sau đó chạy xuống lầu một, nếu giờ không đi thì

không còn kịp rồi.”

Lần này hắn chịu nghe lời, gặp ta nhảy lên, móng vuốt mập mạp vung lên, cửa sổ

đóng lại trong nháy mắt, ta thấy mặt Phượng Triêu Văn lộ vẻ vui vẻ, phi thân

lên cách tường lửa vươn hai tay, áo khoác như cánh đen cực lớn, phồng lên, như

chim ưng hùng dũng sắp giương cánh...

Ta giống như còn lờ mờ nghe thấy Yến Bình kêu gọi, đó là xưng hô ta chưa bao

giờ nghe được trong miệng hắn.

“Tiểu Dật ——”

Lửa mạnh bốc lên, bao vây trọn Cẩm Tú các, thời điểm ta cùng với Tiểu Hoàng

chạy đến lầu một, cửa sổ bốn phía đã cháy, khói đặc cuồn cuộn, Tiểu Hoàng níu

chặt lấy tay áo ta, tại rất nhiều năm trước kia, ban đêm ta bị tuyển làm thư

đồng, ngủ ở điện tại đông cung của thái tử điện hạ Đại Trần cung, cho tới bây

giờ không ngờ tới, có một ngày ta sẽ cùng với vị thiên tử niên thiếu này bước

trên đường chạy trốn.

Lúc trước cha ta từng đem các mật đạo trong nội cung vụиɠ ŧяộʍ vẽ ra cho ta, ép

buộc ta chết cũng phải nhớ kỹ.

Ông nói, nếu ai khi dễ con ta, ngươi liền từ trong mật đạo vụиɠ ŧяộʍ chạy về

nhà, mọi sự có cha!

Ta run rẩy khởi động cơ quan trong lòng đất, chỗ dựa vào tường lộ ra một cái lỗ

nhỏ đen sẫm chỉ chứa một người chui vào, giúp Tiểu Hoàng nhảy xuống, hắn chui

vào nửa cái thân thể, nửa khác lại mắc kẹt... Quả nhiên quá béo sẽ chết người!

Ta hung hăng đạp một cước lên bờ vai hắn, hắn kêu thảm một tiếng, lại đạp bả

vai bên kia, hắn lại hét thảm một tiếng, trong tiếng lửa mãnh liệt, nghe được

bên ngoài náo không thôi, có hộ vệ lớn tiếng ồn ào: “Điện hạ, không thể... Điện

hạ, xin nghĩ lại...”

Tiểu Hoàng nhanh như chớp từ mật đạo lăn xuống dưới, ta cũng nhảy xuống, cửa

động chậm rãi đóng lại, không khí lạnh buốt âm lãnh ẩm ướt đập vào mặt, ngăn

cách với tất cả thế giới bên ngoài, đem ân oán tình thù trước kia của ta, Đại

Trần cung phồn hoa như mộng, chút ít cười vui, nước mắt ta từng lưu lại trong

toà thành trì kia, bi thương hối hận tuyệt vọng, chấp niệm thê lương ở đáy

lòng, tất cả đều để tại phía sau.

Cùng Tiểu Hoàng đi vội hai canh giờ trong mật đạo tối tăm, đến lúc chúng ta từ

trong mật đạo bò lên, ở dưới núi xanh ngoài thành nhìn đầy sao sáng trên đầu,

thời điểm dòng sao sáng chói, ta nghĩ, ta sẽ không bao giờ trở về Đại Trần

cung, không bao giờ trở về tòa thành trì kia nữa.

Núi xanh làm bạn, sống quãng đời còn lại cùng rừng núi, kỳ thật không tồi.