Ông cũng không phải là gia trưởng không nói đạo lý, ông vốn tưởng rằng Dư An dọn ra, ở bên ngoài chịu chút khổ, ít nhiều sẽ hiểu chuyện hơn, nhưng không ngờ Dư An lại càng làm tồi tệ thêm. Đặc biệt là cách đây không lâu thư ký Đỗ nói cho ông biết, Dư An đã tự tiện nghỉ học ở trường, còn từ trong quỹ vợ để lại lấy ra một khoản tiền không biết là dùng ở nơi nào.
Hôm nay thậm chí không biết hối cải, tiếp tục tổn thương Ninh Ninh, ông nhất thời nổi giận, quá thất vọng với Dư An, nên mới đánh ra một cái tát kia.
Kỳ thật ông vốn tưởng rằng Dư An sẽ tránh được.
Lộc Dư An lại ngẩng đầu, nhìn Lộc Chính Thanh, giọt máu theo hàm dưới của cậu từng giọt rơi xuống, cậu lại không vươn tay lau đi, mà là bình tĩnh, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào nói: "Không phải con."
"Là Lộc Dữ Ninh tự trượt..."
Nhưng lời của cậu còn chưa nói xong, đã bị Lộc Chính Thanh thô bạo cắt ngang, ở trong mắt ông, so với Ninh Ninh mặt mũi trắng bệch hoảng sợ khi rơi xuống nước, với Lộc Dư An đứng ở một bên đơn giản giải thích như vậy, càng giống như lời thoái thác hời hợt, ngay cả thái độ cũng không thể gọi là chân thành.
Một chút áy náy trong lòng ông cũng biến mất.
Thay vào đó là sự tức giận.
Dư An và Ninh Ninh tuổi xấp xỉ nhau, nhưng bởi vì từ nhỏ bệnh tim cộng thêm hen suyễn dị ứng, Ninh Ninh vẫn không khỏe mạnh như Dư An.
Ninh Ninh yếu ớt ngồi trong hồ nước toàn thân là nước và Dư An lạnh lùng đứng bên cạnh, cán cân trong lòng ông đã nghiêng.
Huống chi Dư An làm loại chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên.
Ánh mắt Lộc Chính Thanh như có thực chất rơi vào trên người Lộc Dư An, ánh mắt của ông rất có áp lực.
Ở trong công ty, cho dù các lãnh đạo cấp cao trải qua nửa đời mưa gió, khi ánh mắt chạm nhau cũng không khỏi sẽ nao núng, nhưng ánh mắt Dư An đón ông lại sạch sẽ thuần khiết, thậm chí khi gặp phải con ngươi sẫm màu, trong lòng ông khẽ dao động, theo bản năng né tránh đôi mắt kia, đưa ánh mắt dừng ở trên vai Dư An.
Lộc Chính Thanh lúc này mới phát hiện, Dư An khỏe mạnh trong trí nhớ khác nhau rất lớn.
Hiện tại cậu cực kỳ gầy, quần áo thùng thình treo ở trên người, thậm chí thoạt nhìn so với Ninh Ninh bên cạnh cậu càng thêm gầy gò.
Dư An làm sao vậy? Ông nhịn không được nghĩ.
"Bố ơi."
Nhưng giây tiếp theo Lộc Dữ Ninh đột nhiên lên tiếng, cắt đứt suy nghĩ chợt lóe của Lộc Chính Thanh.
Lộc Dữ Ninh đỡ cánh tay Vọng Bắc, cắn răng giãy dụa đứng lên, tuy rằng nước hồ lạnh như băng thấm ướt hơn nửa quần áo của cậu ta, cậu ta vẫn ngoan ngoãn cười vỗ về với bố và anh trai, ý bảo mình không sao, sau đó mới nhìn về phía Lộc Dư An.
Thật ra vừa rồi cậu ta cũng không thấy rõ ràng xảy ra chuyện gì, cậu ta cũng không chắc có phải mình không cẩn thận hay không, nhưng cậu ta rất thông minh biết lúc này nên nói gì, không thể kí©h thí©ɧ mâu thuẫn, cậu ta chỉ thoáng do dự rồi kiên định nói: "Là con tự mình trượt ngã, không liên quan gì đến anh hai."
Có điều một thoáng do dự kia, làm cho những lời này nhất thời có vẻ thiếu tự tin, rõ ràng là lời giải thích, nhưng nghe cứ như là bị ép phải giúp người khác che giấu gì đó.
Lộc Chính Thanh làm sao có thể xem không hiểu giây phút do dự này, sắc mặt gần như lập tức trầm xuống truy hỏi: "Ninh Ninh, là con tự mình trượt ngã? Vậy sao con đứng bên cạnh hồ? Sao lại vô ý?"
Lộc Dữ Ninh từ trước đến nay đều đơn thuần, làm sao kịp bịa ra, chỉ có thể hoảng hốt né tránh tầm mắt Lộc Chính Thanh, há miệng ấp úng: "Con-"
Hồi lâu cũng không nói nên lời.
Nhưng như thế là đủ với Lộc Chính Thanh rồi.
Sự thật như thế nào, gần như không cần nói cũng biết.
Mỗi khi như vậy, Lộc Chính Thanh đều nghĩ lại thất bại của mình đối với việc giáo dục Lộc Dư An, ông bỏ lỡ vài năm quan trọng nhất để Dư An trưởng thành, dẫn đến tính cách Dư An hẹp hòi ích kỷ. Ông dùng thời gian bốn năm, cũng không sửa chữa lại được.
Ánh mắt ông lại một lần nữa rơi xuống trên người Lộc Dư An, ánh mắt sắc bén như một con dao.
Nhưng ngoài dự đoán của ông.
Thiếu niên vẫn bướng bỉnh nói hết ra câu bị cắt ngang: "Là Lộc Dữ Ninh tự mình trượt ngã."
Nếu như là những người khác, Lộc Dư An thậm chí là khinh thường giải thích. Họ hiểu lầm thì có sao đâu.
Nhưng chỉ có Lộc Chính Thanh và Lộc Vọng Bắc là ngoại lệ.
Nhưng lời của cậu vừa mới nói ra, lại giống như một ngòi châm thuốc nổ.
Lộc Chính Thanh đè thấp giọng tràn ngập lửa giận dồn dập ngắt lời: "Lộc Dữ Ninh, Lộc Dữ Ninh, con có biết nó là em trai con không, không phải người xa lạ. Con trở về đã bốn năm, chẳng lẽ ở trong lòng con Ninh Ninh cũng chỉ là một Lộc Dữ Ninh thôi sao?"
Ông nhìn thấy trong ngực Lộc Dư An ôm một cuộn tranh vô danh tức thì nổi giận, đưa tay ném cuộn tranh vào trong nước giận dữ nói: "Bức tranh gì mà quan trọng như vậy? Để cho con ngay cả em của mình cũng không đỡ?"
Lộc Dư An không có phòng bị, bị bố giật mất cuộn tranh, trơ mắt nhìn bức tranh tự mình mấy tháng qua tu bổ xong bị nước làm ướt hoàn toàn, cho dù cậu không chút do dự bước vào trong nước, nhặt cuộn tranh lên thì cũng đã muộn.
Hơn một nửa đã bị hỏng, chuyện duy nhất cậu có thể làm cho mẹ cuối cùng vẫn không làm được.
"Con hẹp hòi ích kỷ, Ninh Ninh đối xử nhẫn nhịn nhường nhịn với con, chưa bao giờ muốn tranh giành gì với con, nhưng con hết lần này đến lần khác tổn thương nó --"
Ông nói tất cả những lời mấy năm nay ra khỏi miệng.
Lộc Dư An ngẩng đầu nhìn Lộc Chính Thanh, vẻ mặt cậu sững sờ thậm chí mang theo một chút mờ mịt, một lát sau mới phản ứng lại cảm thấy trong lòng từng cơn đau đớn như bị dao cứa.
Thì ra trong mắt bọn họ mình là như vậy sao?
Nhưng cậu chỉ muốn lấy lại đồ của mình? Thì ra như vậy cũng là sai sao?
Nhưng lời giải thích lại không nói nên lời.
Chẳng lẽ nói cho bọn họ biết, chuyện cậu để ý chưa bao giờ là tiền tài và địa vị của nhà họ Lộc? Bọn họ sẽ tin sao?
Lộc Dư An quay đầu nhìn về phía Lộc Vọng Bắc.
Không giống với sự uy nghiêm của Lộc Chính Thanh, Lộc Vọng Bắc luôn chịu đựng cậu như anh trai.
Nhưng lúc này đây, ánh mắt Lộc Vọng Bắc nhìn cậu, lại xa lạ như chưa từng quen biết cậu, Lộc Vọng Bắc lạnh lùng nhìn cậu: "Vốn tưởng rằng dỗ em, em sẽ kiềm chế lại, đối xử với Ninh Ninh tốt hơn một chút."
"Bản tính khó đổi. Thư ký Đỗ nói mấy ngày hôm trước em đến công ty, em là từ chỗ anh ta biết được Ninh Ninh sắp phẫu thuật tim đúng không? Em muốn em ấy bỏ lỡ cơ hội cấy ghép mà em ấy đã cực khổ chờ đợi sao?"
"Có phải em muốn gϊếŧ tất cả mọi người bên cạnh em không?"
"Anh--" Lộc Dư An nhìn Lộc Vọng Bắc xa lạ trước mắt này. Phẫu thuật gì? Cậu hoàn toàn không biết? Cậu cũng chưa từng đến công ty.
Cậu còn chưa nói xong, Lộc Vọng Bắc lại lộ ra vẻ mặt chán ghét chưa từng thấy: "Đừng gọi tôi là anh, tôi không xứng..."
Giọng của anh ta dừng lại, như thể đã chịu đựng thứ gì đó cực kỳ đáng ghét, vậy mà trong ánh mắt Lộc Vọng Bắc còn có chút thoải mái, anh ta cười khẽ một tiếng, lạnh như băng quay đầu nhìn về phía Lộc Dư An gằn từng chữ: "Cậu hại chết mẹ còn chưa đủ sao?"