Chương 7

Lộc Dư An đột nhiên dừng bước, đôi mắt màu hổ phách không thể tin nhìn về phía anh trai.

Hại chết mẹ?

Giọng Lộc Vọng Bắc bình tĩnh nhưng lạnh lẽo thấu xương: "Nếu như không phải vì sinh cậu, sao mẹ sẽ khó sinh, nếu như không phải cậu ương bướng cậu chạy lung tung? Sao mẹ sẽ qua đời sớm như thế?"

Từ lúc Lộc Vọng Bắc có trí nhớ đã không thích đứa em trai này rồi, vì sinh cậu ra, cơ thể mẹ không khỏe mạnh như trước, cá tính cậu còn tùy hứng nhõng nhẽo, ở nhà ngang ngược lại không nói đạo lý.

Cũng không phải lần đầu cậu vụиɠ ŧяộʍ gạt người lớn chạy xuống nước chơi, mỗi lần cậu lén lút đi ra ngoài, bị quở trách đều là người làm anh như anh ta.

Mỗi lần bị tìm về, bọn họ đều lặp lại một nghìn lần không thể một mình lén lút nghịch nước, nhưng không hề có tác dụng.

Lộc Vọng Bắc nhớ rõ ngày đó là sinh nhật của mình, anh ta và bạn bè hẹn nhau, nhưng Lộc Dư An lại ầm ĩ muốn đi công viên, anh ta không có cách nào, chỉ có thể theo cậu, cùng cậu và mẹ đi công viên bên cạnh bờ đê.

Anh ta thậm chí còn nhớ rõ khu vực nước Dư An và mẹ gặp chuyện không may có lan can và biển cảnh báo, nhưng Lộc Dư An từ nhỏ đã bị chiều hư sao có thể ngoan ngoãn nghe lời người lớn? Cuối cùng sự ương ngạnh của Lộc Dư An đã hủy diệt cái nhà này.

Mà từ ngày đó trở đi, anh ta cũng không tổ chức sinh nhật nào nữa.

Lộc Dư An không rõ tung tích, tất cả mọi người đều cảm thấy cậu chết đuối rồi. Nhưng duy chỉ có mẹ là không tin, mấy ngày đi vớt lên, mẹ càng ngày càng... tiều tụy hơn.

Sau đó vùng hạ lưu có người nói đã từng thấy cậu, thậm chí lấy ra Phật ngọc tùy thân của cậu ra, thề son sắt nói đứa nhỏ này đã được người ta cứu đi, mẹ lại bắt đầu tìm kiếm điên cuồng.

Trước khi Ninh Ninh đến, khuôn mặt ngày càng tiều tụy của mẹ nằm liệt giường trong phòng ngủ, bố nhíu chặt mày gần như chưa bao giờ giãn ra. Tất cả những ký ức đen tối thời thơ ấu ép anh ta không thở nổi, toàn bộ tràn về trong tâm trí Lộc Vọng Bắc.

Toàn bộ bi kịch của gia đình này đều đến từ đứa em trai này.

Trong những năm tháng dài đằng đẵng trưởng thành, Lộc Vọng Bắc đều từng nhiều lần nghĩ tới --

Tại sao Lộc Dư An không chết đuối đi?

Nếu anh ta không có đứa em trai này, Ninh Ninh mới là em trai của anh ta, nhà bọn họ nhất định sẽ khác.

Lộc Vọng Bắc nói xong, mấy người im lặng lạ thường.

Loại im lặng này cũng không phải là xấu hổ không biết phản ứng như thế nào, càng giống như là ăn ý im lặng sau khi hành vi đạo đức giả ngầm duy trì bị vạch trần.

Lộc Chính Thanh sau một lúc lâu mới nói ra một câu quát nhẹ thậm chí không thể tính là trách móc nặng nề: "Vọng Bắc."

Một câu đơn giản, tất cả đều đã nói rõ.

Thì ra là vậy.

Lộc Dư An lại đột nhiên cong lên khóe miệng, nhìn những người thân ruột thịt trước mắt cậu rốt cuộc hiểu được, tất cả vấn đề vây khốn cậu bấy lâu nay rốt cuộc có nguyên nhân. Tại sao họ yêu Lộc Dữ Ninh hơn cậu?

Cậu cho rằng mình không đủ ưu tú, là mình làm cho bọn họ quá thất vọng.

Hóa ra bọn họ vẫn luôn trách cậu, cũng chưa từng yêu cậu, chưa từng nói gì đến việc bị người ta bắt đi?

Thế nhưng, lúc trước là bọn họ đón cậu về nhà họ Lộc, không phải cậu cầu xin nhà họ Lộc mang cậu về.

Nếu không muốn cậu, tại sao phải đón cậu trở về? Cần gì phải giả mù sa mưa duy trì biểu hiện giả dối bốn năm này, cho cậu chờ mong không có khả năng chứ. Cậu không phải là người không thể sống mà không có tình yêu. Cậu đã có thời gian mười năm đều sống như thế, nếu như bọn họ nói rõ ràng, cậu đã không dây dưa.

"Đây là gì?" Có lẽ bầu không khí quá mức xấu hổ, Lộc Dữ Ninh từ trong hồ nước vớt lên một tờ giấy bị ướt, tìm chủ đề khác, mạnh mẽ cắt ngang:"Đây là -- ung thư biểu mô tế bào nhẫn dạ dày-- tỷ lệ phát sinh di căn cao--"Lộc Dữ Ninh nghi hoặc đọc lên, trên báo cáo đã bị ướt, không thể nhìn thấy nhiều chữ, cũng không nhìn thấy là báo cáo gì.

Lộc Dữ Ninh chỉ tưởng rằng là nhân viên công tác rơi ở chỗ này, hai mắt lo lắng, vì người xa lạ không quen biết mà lo lắng, nhưng cậu ta lại nhìn về phía Lộc Dư An, nghĩ đến một khả năng, trừng to hai mắt.

Chỉ là cậu ta còn chưa nói ra miệng, Lộc Vọng Bắc đã nhẹ nhàng rút tờ giấy kia ra khỏi tay Lộc Dữ Ninh, ném xuống đất, chán ghét nói: "Ninh Ninh ngoan, đừng đυ.ng vào, bẩn."

Nhưng mà... Lộc Dữ Ninh còn muốn nói gì nữa.

Theo ánh mắt Lộc Dữ Ninh, anh ta gần như cay nghiệt đánh giá Lộc Dư An sau đó trào phúng: "Sao thế? chẳng lẽ là Lộc Dư An sao?" Anh ta dừng một chút, lạnh lùng nói: "Cậu lại nghĩ ra kiểu mới à? Bắt đầu giả bệnh rồi đúng không?"

Anh ta còn chưa nói xong, Lộc Dữ Ninh kéo lấy ống tay áo Lộc Vọng Bắc ngăn anh ta lại, Lộc Dữ Ninh lo lắng nhìn về phía Lộc Dư An: "Anh hai --" vừa rồi trạng thái của anh hai cũng không ổn lắm.

Lộc Dư An ngước mắt nhìn ba bố con nhà họ Lộc.

Cậu vốn cho rằng sẽ đau khổ, thế nhưng lúc này, trong lòng cậu chỉ có nhàn nhạt chán ghét.

Lộc Dư An cụp mắt nhìn báo cáo bị Lộc Vọng Bắc giẫm dưới lòng bàn chân, trái lại cậu nở một nụ cười, mặt mày ủ rũ tiêu tán, cậu nâng đôi mắt rũ xuống lên, chuyện không liên quan đến mình lãnh đạm nói: "Không phải."

Thậm chí ngay cả nói với nhau quá nhiều cũng không muốn.

Cậu quay đầu rời đi, động tác đột ngột khiến Lộc Vọng Bắc sửng sốt.

Loại người như Lộc Dư An chẳng phải nên xông lên cho anh ta một đấm, tiếp tục cố tình gây sự một phen, xé rách mặt nạ anh trai tốt là anh ta, sẽ nói ra những suy nghĩ xấu xa nhất đã chôn sâu trong lòng bao nhiêu năm.

Nhưng Lộc Dư An không có gì cả.

Thậm chí vừa mới khoảnh khắc kia, ánh mắt Lộc Dư An nhìn về phía anh ta xa lạ đáng sợ, ánh sáng nào đó trong con ngươi màu nâu nhạt dường như đã biến mất.

Trong lòng Lộc Vọng Bắc đột nhiên dâng lên khó chịu không thể nói rõ, co rút khó chịu, chua xót lạ thường.

Anh ta theo bản năng quay đầu nhìn về phía bố, nhưng bố cũng mờ mịt nhìn bóng lưng Lộc Dư An, gần như không suy nghĩ, theo bản năng lộ ra uy nghiêm thường ngày, lớn tiếng kêu: "Lộc Dư An, con đứng lại cho bố!"

Nhưng Lộc Dư An lại giống như không nghe thấy.

"Nếu hôm nay con rời khỏi nhà họ Lộc, thì đừng bao giờ quay lại nữa!"

Nhưng Lộc Dư An thậm chí ngay cả bước chân cũng không dừng lại, biến mất ở trong tầm mắt mọi người.

Lộc Dư An vốn tưởng rằng mình có thể về đến nhà.

Nhưng cậu rất không chịu thua kém té xỉu ở chân núi, bị người tốt không biết tên đưa đến bệnh viện.

Thời gian còn lại của cậu không còn nhiều lắm, nhưng cũng đủ để cậu an bài tốt một ít hậu sự, ví dụ như nhận nuôi con mèo màu cam.

Không biết vì sao, bệnh tình của cậu chuyển xấu rất nhanh.

Trong khoảng thời gian cuối cùng, y tá phụ trách hiến tạng bên cạnh cậu liên tục xác nhận với cậu, thời khắc cuối cùng có cần giúp cậu tìm người nhà ở bên cạnh không.

Trong bản tin phát sóng trên TV trong phòng bệnh -- trong nghi thức khai mạc triển lãm tranh của Lộc Dữ Ninh, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận.

Lộc Dư An dùng sức lực cuối cùng lắc đầu.

Họ ghét cậu, vậy thì cậu cũng không cần họ.

Trước mắt là một vùng tăm tối, cậu mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng đang vẫy tay với cậu, giống hệt như trong bức tranh, mặc sườn xám màu trắng.

Khóe miệng cậu mang theo nụ cười nhàn nhạt, nghĩ, người nhà thật sự của cậu đang chờ cậu.