Chương 5

Bây giờ hẳn là bị đổi thành phòng vẽ tranh, phòng vẽ tranh của Lộc Dữ Ninh.

Bước chân Lộc Dư An dừng lại một chút, nhưng rất nhanh mắt cá chân cậu cứng ngắc vặn vẹo, có lẽ là vì máu tuần hoàn không tốt, chân có chút tê dại, vừa nãy cậu có cảm giác chân không nhấc nổi.

"Anh hai..." Giọng truyền đến từ phía bên kia vườn hoa, thức tỉnh Lộc Dư An.

Trên khuôn mặt trắng nõn của cậu gần như lập tức nhíu mày, cậu quá quen thuộc với giọng nói này.

Quả nhiên là Lộc Dữ Ninh mặc bộ vest màu trắng, bên ngoài mặc áo khoác lông cừu cùng màu, chạy chậm một mạch từ phía sau cậu rồi đi vòng tới phía trước mặt cậu, đôi mắt màu nâu như nai con vui sướиɠ nhìn Lộc Dư An, thở hồng hộc đưa tay ngăn cản đường đi của cậu: "Anh hai, cuối cùng anh đã trở về! Mọi người đều rất lo lắng cho anh." Giọng thiếu niên trong trẻo mang theo mềm mại, vô cùng dễ dàng khiến người ta sinh ra cảm tình.

Lộc Dư An kéo lại quần áo của mình, mày nhíu mày, mệt mỏi nói: "Tránh ra."

Trước mặt Lộc Dữ Ninh, cậu cũng không che giấu sự chán ghét của mình đối với cậu ta.

Cậu rất hẹp hòi, không cách nào tiếp nhận Lộc Dữ Ninh, cậu cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì.

Không phải mối quan hệ nào cũng có thể là bạn. Tựa như nhiều người ghét cậu như vậy, tại sao cậu không thể ghét Lộc Dữ Ninh được chứ.

Lộc Dữ Ninh vẻ mặt thoáng qua bị tổn thương rồi biến mất, Lộc Dư An lãnh đạm chẳng những không khuyên cậu ta lui lại được, cậu ta ngược lại giống như là sợ Lộc Dư An chạy đi mất, trái lại còn tiến lên một bước, chắn ở phía trước Lộc Dư An, càng thêm kiên định: "Anh hai, anh có biết mọi người nhớ anh bao nhiêu không? Bây giờ anh về rồi thì đừng đi nữa được không?"

Lộc Dư An cũng không muốn nhiều lời với cậu ta, quay người muốn đi.

Lộc Dữ Ninh vội vàng muốn kéo cánh tay cậu, nhưng nhào vào không trung, không đứng vững, cả người trượt qua một bên,

Lộc Dư An nhíu mày vươn tay, muốn kéo Lộc Dư An. Bên cạnh là tiểu cảnh hồ cá, nước mùa đông lạnh thấu xương, thân thể Lộc Dữ Ninh không khỏe, nếu ngã xuống, nhất định sẽ bệnh nặng một hồi.

Tuy rằng cậu chán ghét Lộc Dữ Ninh, nhưng cũng khinh thường dùng thủ đoạn như vậy.

Có điều cậu đến chậm một chút.

Bõm một tiếng, nửa người Lộc Dữ Ninh đã rơi vào trong nước.

Cũng kéo theo cả cậu, ngã sấp xuống trong nước lạnh, nước trong hồ lạnh thấu xương làm cho cậu nhịn không được run rẩy, cậu còn chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, ba lô đã rơi vào trong nước.

Lộc Dư An không để ý tới Lộc Dữ Ninh ngã xuống nước, nhanh chóng đứng lên, nhặt ba lô trong nước lên, kéo khóa kéo, lấy bức tranh bên trong ra, xác nhận bức tranh đã được bọc kỹ hoàn hảo.

Bức tranh tỉ mỉ không thể chạm vào nước, cũng may bởi vì bên ngoài bức tranh được đóng gói, bức tranh ở bên trong không sao cả.

Cậu vừa mới yên lòng.

"Lộc Dư An!" Giọng nói mang theo chất vấn tức giận truyền đến. Thật ra cậu cũng không thể phân biệt rõ ràng phương hướng của âm thanh, chật vật lại buồn cười nhìn chung quanh, mới nhìn thấy bố đùng đùng nổi giận ở cửa của biệt thự.

Toàn thân Lộc Dư An dừng lại.

Cách đó vài bước, l*иg ngực Lộc Chính Thanh phập phồng dữ dội, sải bước về phía họ, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cậu chất vấn: "Con vừa làm gì vậy?"

Lộc Vọng Bắc chàng trai đẹp trai trẻ tuổi bên cạnh mất đi sự điềm tĩnh thường ngày, không để ý tới nước hồ mùa đông, bước một bước vào trong nước, đỡ Lộc Dữ Ninh nhếch nhác dậy.

Lúc đi sượt qua Lộc Dư An, anh ta vội vàng liếc nhìn lạnh lùng, khiến cho Lộc Dư An như rơi xuống hầm băng.

Chữ anh trong miệng Lộc Dư An, còn chưa nói ra miệng, đã tiêu tán ở trong không khí.

"Anh, em không sao." Lộc Dữ Ninh được anh trai ôm lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ngược lại nhìn Lộc Vọng Bắc trấn an cười cười: "Hai người đừng lo lắng." Chu đáo lại dịu ngoan.

Lộc Vọng Bắc cẩn thận ôm Lộc Dữ Ninh từ trong nước lạnh lên, đặt ở bên hồ nước, giọng lạnh lùng chứa đầy sự quan tâm không che giấu: "Tuần sau em phẫu thuật tim rồi, nếu bị bệnh thì làm sao bây giờ?"

Chiếc áo khoác lông cừu quá khổ làm cho Lộc Dữ Ninh trông cực kỳ nhỏ bé, cậu ra quấn chặt quần áo, giảo hoạt cười cười: "Anh sẽ chăm sóc tốt cho em mà." Lời nói dí dỏm làm cho lông mày đang nhíu chặt của Lộc Vọng Bắc cũng thả lỏng. Em trai hiểu chuyện ngoan ngoãn như vậy thì sao có thể không khiến Lộc Vọng Bắc đau lòng chứ.

Lộc Dư An mặt không chút thay đổi không nhìn nữa, bảo vệ bọc trong ngực, cứng ngắc gần như vụng về từ trong hồ bò ra.

Trên quần áo ướt đẫm những giọt nước lạnh lẽo hợp thành chuỗi, chảy xuôi trên mặt đất, gió lạnh thổi tới mang đi chút nhiệt độ cuối cùng.

Áo sơ mi dưới áo vest màu đen thẫm của Lộc Chính Thanh nhấp nhô kịch liệt, trên khuôn mặt bình tĩnh thường ngày nổi lên những đường gân xanh vì tức giận, ông sải một bước lớn, tấm lưng rộng lớn của bố gần như thể che toàn bộ Lộc Dư An lại.

Đôi mắt sẫm màu của Lộc Dư An nhìn Lộc Chính Thanh, đôi môi không có màu máu khẽ giật giật, tiếng bố còn chưa kịp nói ra miệng.

Một giây sau, bốp một tiếng, âm thanh thanh thúy.

Lộc Dư An bất ngờ không kịp đề phòng nghiêng đầu, cả người bởi vì lảo đảo lùi một bước. Thiếu niên gầy gò đỡ lấy lan can mới ổn định thân hình, gần như là lập tức trên khuôn mặt trắng nõn của cậu nổi lên vết đỏ, bị khuy măng sét kim cương màu xanh ngọc làm bị thương, tơ máu nhanh chóng từ miệng vết thương chảy ra, hiện lên trên khuôn mặt trắng như tuyết, nhìn thấy mà giật mình.

Không nghi ngờ gì nữa, vết thương rất nghiêm trọng.

Lộc Chính Thanh cũng không ngờ tới cái tát dưới sự tức giận của ông có hiệu quả như vậy, cơ thể ông theo bản năng muốn cất bước về phía Lộc Dư An, nhưng ông chỉ hơi di chuyển khó mà nhận ra, rất nhanh đã mạnh mẽ dằn lại, đứng tại chỗ bất động, ánh mắt rơi vào trên vết thương của Lộc Dư An, cứng nhắc ra lệnh: "Xin lỗi Ninh Ninh mau!"