Chương 14

Kiếp trước sau khi cậu trưởng thành dọn ra khỏi nhà họ Lộc, chú luật sư liên hệ với cậu, giúp cậu thừa kế gia sản. Cũng bởi vì khoản tiền này mà cậu không lo lắng về chi phí chữa bệnh, thậm chí dùng số tiền này sắp xếp cẩn thận cho Vương Như và Nhạc Nhạc, nhờ vả người khác chăm sóc tốt cho bé mèo Quýt.

Nhưng bây giờ cậu muốn chuẩn bị sớm, kế thừa gia sản, sau khi gửi mail, Lộc Dư An ngay lập tức đặt lịch kiểm tra sức khỏe cho mình luôn trong hôm nay.

Trước khi ra ngoài, toàn bộ nhà họ Lộc đều bận rộn vì Dương đại sư còn chưa tới, cậu nhớ rõ lần này Lộc Dữ Ninh thành công bái sư, trong đầu cậu mơ hồ sót lại cốt truyện trong đó cũng có viết. Chuyện này cũng là một bước ngoặt quan trọng của cuộc đời Lộc Dữ Ninh, cậu ta bởi vì một bức tranh, được Dương đại sư liếc mắt chọn trúng, mang tới Thủ đô, đi theo bên người.

Dương đại sư đến tận đây dốc túi truyền thụ.

Từ bước ngoặt này, Lộc Dữ Ninh chính thức lọt vào trong mắt xanh các bậc thầy trong giới hội họa cả nước, hơn nữa dựa vào ưu thế gặp người gặp người thích, ở trong giới hội họa Trung Quốc thuận buồm xuôi gió, cậu ta được các thiên chi kiêu tử* bảo vệ che chở, cũng gặp được tình yêu đích thực của cậu ta.

Thế nhưng, chuyện này có liên quan gì đến cậu? Không thèm để ý đến bố con nhà họ Lộc, Lộc Dữ Ninh cũng chẳng liên quan gì với cậu.

(*)con cưng của trời.

Chẳng qua kiếp trước cậu vì chuyện chuyển lớp nên ồn ào không vui với Lộc Chính Thanh, cũng vì chứng minh bản thân, cậu chuyển đến ký túc xá của trường, bởi vậy cũng chưa từng gặp qua Dương đại sư.

Thật ra cậu cũng biết vẽ, mặc dù chưa từng nghiêm túc học. Nhưng khi ông cụ còn sống, ông ấy rất thích vẽ.

Sau khi trở lại nhà họ Lộc, cậu cũng thử đề cập với Lộc Chính Thanh là muốn chính thức học vẽ.

Nhưng có lẽ Lộc Chính Thanh hiểu lầm gì đó, chỉ uyển chuyển giải thích Lộc Dữ Ninh hiện tại đi theo học vẽ với sư phụ ngưỡng cửa rất cao, chỉ nhận đệ tử mình thích, ông chỉ có thể tìm giáo viên vỡ lòng cho Lộc Dư An.

Những giáo viên đó dường như cũng không muốn dạy cậu, tính tình rất xấu, vừa thấy Lộc Dư An vẽ đã khịt mũi coi thường, nói hội họa Trung Quốc là Đồng Tử công*, không phải người nào nửa đường cũng có thể học, chỉ ném cho Lộc Dữ Ninh mấy quyển bản mẫu tập vẽ, rồi mặc kệ không hỏi tới.

*Là một trong những môn quyền thuật Thiếu Lâm, rất khó và phải được luyện tập từ nhỏ

Sau đó giáo viên đó cười nhạo Lộc Dư An, những thứ ông cụ Lý dạy cho cậu đều là đầu đường xó chợ, không có giá trị gì, Lộc Dư An không nhịn được cãi lại, soi mói bức tranh của giáo viên đó không đáng một đồng, bị đuổi ra khỏi lớp học, tiếp đó thì dứt khoát không đi nữa.

Mãi đến khi Lộc Chính Thanh tìm cậu hỏi vì sao cậu bỏ dở nửa chừng, cậu chỉ hời hợt nói với Lộc Chính Thanh rằng mình chỉ tùy tiện vẽ tranh cho vui.

Lộc Chính Thanh thôi không hỏi đến chuyện vẽ tranh của cậu nữa.

Lộc Dư An không có chú ý, trên bàn của cậu, mấy bức phác thảo tranh thủy mặc ở trong góc vào lúc cậu kéo ngăn tủ theo gió từ cửa sổ đẩy ra bay xuống vườn hoa.

Người làm vườn cắt tỉa cành du ở tầng dưới, cúi xuống nhặt lên ba tờ giấy Tuyên Thành, trên giấy vẽ chỉ có những nét màu mực đơn giản, thoạt nhìn không hề có kết cấu. Miệng chú ấy lẩm bẩm: "Đây là cái gì?"

Người giúp việc già lại gần nhìn, khẳng định: "Là tranh của cậu chủ nhỏ, có thể là bị gió thổi xuống, để lại cho cậu chủ nhỏ là được."

Tầng ba chính là phòng vẽ tranh của cậu chủ nhỏ, thường xuyên có bản thảo bị gió thổi xuống, người giúp việc tập mãi thành thói quen, mỗi lần để lại là xong.

"Hay là chúng ta hỏi cậu chủ nhỏ đi!?" – Người làm vườn chần chờ: "Tôi --"

"Nghe tôi chỉ có đúng chứ không sai đâu." Người giúp việc già lắc đầu rút mấy bức tranh trong tay người làm vườn, khẳng định: "Trong nhà chỉ có cậu chủ nhỏ vẽ tranh, ngoại trừ của cậu chủ nhỏ ra thì có thể là ai được chứ?" Dứt lời cầm mấy bức tranh đi đến phòng vẽ tranh ở tầng ba, trước đây cũng xảy ra tình huống này rồi.

Cậu chủ nhỏ thích tranh của mình nhất, nhưng có đôi khi hứng thú, sau khi vẽ xong, lại tiện tay đặt ở chỗ cũ, bởi vậy người làm của nhà họ Lộc ngay từ ngày đầu tiên tiến vào đã được báo cho biết, cho dù thấy được tranh của cậu chủ nhỏ ở đâu, đều phải để lại vào trong phòng vẽ tranh.

Người làm vườn bất ngờ không kịp đề phòng mấy bức tranh đã bị rút đi, thấy người giúp việc già đã đi rồi, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng hai, nhỏ giọng lầm bầm: "Nhưng -- nhưng cửa sổ phòng vẽ tranh của cậu chủ nhỏ rõ ràng đóng rất kín mà."