Chương 15

Để đón gió tẩy trần cho Dương đại sư, ngay cả Lộc Vọng Bắc đi công tác cũng đổi chuyến bay về sớm.

Bà chủ Lộc và Dương Xuân Quy là mấy đời quan hệ thân thiết, cha mẹ họ biết nhau, đồng thời họ còn học chung ở Học viện Mỹ thuật, cũng coi như là đàn anh đàn em, thời đi học có quan hệ vô cùng tốt. Nhưng bởi vì bà chủ Lộc qua đời rất sớm, mà nhà họ Lộc lại kinh doanh chuỗi khách sạn, bởi vậy hai nhà nhiều năm chưa từng liên lạc.

Lộc Vọng Bắc làm anh, thấy Lộc Dữ Ninh có năng khiếu trong hội họa truyền thống Trung Quốc, nhưng lại không tìm được bậc thầy có thể dạy cậu ta, không đành lòng năng khiếu của em trai mình bị mai một, bèn nhờ vả mối quan hệ của ông ngoại đã khuất mới liên lạc lần nữa với Dương đại sư.

Mặc dù Dương Xuân Quy cả đời là đại sư, nhưng phong cách vẽ của ông ấy đẹp đẽ uyển chuyển, sở trường là tranh hoa điểu*. Đại đệ tử duy nhất lại có sở trường là vẩy mực hắt màu tranh sơn thủy phóng khoáng. Sở trường cả đời khó có thể phát huy trên người đại đệ tử, mấy năm nay cũng muốn một lần nữa dạy dỗ một đệ tử trẻ hợp ý. Lộc Dữ Ninh có năng khiếu, phong cách vẽ cũng tương tự ông ấy, tuổi còn nhỏ đã bộc lộ tài năng trong giới hội họa Trung Quốc, lại là con trai của bạn cũ, cho nên Dương Xuân Quy cũng để ý tới, nếu đứa nhỏ này thật sự có tài năng, lại có quan hệ sâu xa như vậy, không bằng kết một thiện duyên.

*Là một loại tranh Trung Quốc có truyền thống lâu đời ở Trung Quốc và được coi là một trong những bảo vật của văn hóa Trung Quốc.

Lần này tới Nam Thành, cũng vì Dương Xuân Quy muốn xem trước tâm tính* và tài năng của Lộc Dữ Ninh.

* Lòng dạ và tính cách.

Chiếc xe dừng lại ở bãi cỏ vườn hoa nhà họ Lộc vừa mới cắt tỉa, trong vườn hoa Lộc Dữ Ninh và Lộc Vọng Bắc đứng cùng với nhau, Dương Xuân Quy xuống xe nhìn chung quanh hai người, lại hỏi Lộc Chính Thanh: "Tôi nghe nói đã tìm Dư An trở về rồi, sao tôi không thấy Dư An đâu?"

Ông ấy và sư muội tuy rằng không phải cùng một sư phụ, nhưng quan hệ rất tốt, lúc Dư An sinh ra, ông ấy còn từng tới thăm, là một đứa bé sinh non, bởi vậy sư muội cũng đặc biệt áy náy, hết sức để ý tới đứa bé này.

"Dư An có nhà không? Tại sao không thấy thằng bé đâu?" Lúc này Dương Xuân Quy mới chú ý từ nãy tới giờ đều chưa từng nhìn thấy Lộc Dư An.

Ánh mắt Lộc Dữ Ninh hơi ảm đạm, cậu ta biết tuy rằng năng khiếu của cậu ta không tệ, nhưng cũng có rất nhiều người giống như cậu ta, tài năng hơn xa cậu ta, cậu ta chỉ có thể miễn cưỡng nói là cần cù mà thôi. Mà hôm nay bác Dương đồng ý đứng ở chỗ này, nguyên nhân quan trọng hơn là cậu ta họ Lộc, là con của mẹ.

Nhưng cậu ta biết, dù sao cậu ta cũng không phải con ruột của mẹ, cậu ta chỉ là con nuôi, danh bất chính ngôn bất thuận*, chỉ cần một khi nhắc tới Lộc Dư An, sự tồn tại của cậu ta sẽ trở nên vô cùng xấu hổ khó xử.

*Danh vị không chính đáng thì lời nói không thuận lẽ, lời nói không thuận lẽ thì công việc không thành.

Vẫn còn là học sinh trung học nên Lộc Dữ Ninh không kìm được nhìn về phía bố mình. Mà Lộc Chính Thanh cũng nhận ra Lộc Dữ Ninh không được tự nhiên, ánh mắt ông mang theo yên lặng cổ vũ, khẽ gật đầu động viên về phía cậu ta, một động tác rất nhỏ, nhưng Lộc Dữ Ninh lại yên tâm.

Mặc dù cậu ta là con nuôi, nhưng cậu ta nhận được sự yêu thương từ người thân, cậu ta cần gì phải tự coi nhẹ mình. Từ nhỏ đến lớn, tình yêu mà bố và anh trai dành cho cậu ta chưa bao giờ giảm sút.

Bởi vậy cậu ta càng không thể phụ sự mong đợi của bọn họ, cậu muốn cho bác Dương hài lòng, trở thành đệ tử của bác Dương.

Lộc Vọng Bắc cũng động viên xoa tóc Lộc Dữ Ninh, hời hợt nói: "Nghe chú Vương nói Dư An tạm thời ra ngoài, có thể là đã hẹn với bạn học rồi ạ!"

Chú Vương quản gia đã nói với anh ta chuyện Dư An ra ngoài, anh ta cũng sớm có chuẩn bị, nhưng Lộc Vọng Bắc trong lòng ít nhiều có chút không vui. Bác Dương là bạn của mẹ, về tình về lý, Dư An đều nên tới gặp bác Dương một lần, mà không phải không phân biệt nặng nhẹ đi ra ngoài lêu lổng.

Nhưng chuyện này cũng không có gì lạ, là chuyện mà Lộc Dư An sẽ làm -- trước giờ cậu chỉ để ý cảm nhận của chính mình, có bao giờ quan tâm đến những người khác đâu.

"Đi ra ngoài?" Lộc Chính Thanh không khỏi nhíu mày, lúc ông rời đi, rõ ràng Dư An còn ở nhà, gây ra nhiều họa như vậy, chưa nói đến kiểm điểm, lại coi như không có việc gì đi chơi với đám bạn xấu kia: "Để tôi gọi nó về."

"Không cần, thằng bé ra ngoài chơi thì cứ để nó đi chơi." Dương Xuân Quy vội vàng ngăn lại, lại hỏi: "Dư An biết vẽ không?"