Chương 13

Đến ngay cả Vọng Bắc cũng làm trung gian trong chuyện này giúp Dương đại sư, nên mới nối lại mối quan hệ đã đứt đoạn nhiều năm.

Cũng may [Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ] cuối cùng cũng được Mạc Nhân Tuyết - cháu đích tôn của Mạc Thị - tập đoàn đầu tư tác phẩm nghệ thuật lớn nhất châu Á mua về thành công, dùng phương thức quyên tặng, trả về cho viện bảo tàng Nam Thành. Sự tình tuy rằng trần ai lạc định*, nhưng công việc quyên tặng quả thật cũng cần một người có đủ thân phận chủ trì để thể hiện sự coi trọng của quốc gia, cháu đích tôn Mạc thị Mạc Nhân Tuyết cũng là cháu ngoại của cụ Nhan, mà cụ Nhan lại là sư phụ của Dương đại sư, cho nên Dương đại sư ra mặt là vô cùng thích hợp.

*Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.

Chẳng trách Dương đại sư muốn đến Nam Thành sớm.

Lộc Chính Thanh lập tức sứt đầu mẻ trán, làm sao còn để ý đến sự quan tâm vừa rồi đối với Dư An, gần như tức thì nghĩ đến đứa con trai út vẫn đang ở bệnh viện, nhíu mày truy hỏi: "Ninh Ninh đâu?"

"Cậu chủ nhỏ biết được tin này đã lập tức từ bệnh viện về nhà..." Quản gia đau lòng thở dài một tiếng.

Quả nhiên! Lộc Chính Thanh vội vàng quay sang nói với quản gia: "Sao Ninh Ninh có thể rời khỏi bệnh viện được? Chẳng biết thương tiếc sức khỏe của mình."

Ông đi tới cửa, mới nhớ lại lời vừa rồi còn chưa nói xong với Dư An, xoay người nhìn Lộc Dư An trong phòng hiếm khi có chút áy náy: "Dư An -- bố trước..."

Lộc Chính Thanh nói được một nửa, đột nhiên dừng lại.

Thiếu niên ngồi trên ghế cúi thấp đầu, rõ ràng đang thất thần, cũng không quan tâm ông nói gì.

Lộc Chính Thanh chợt nhận ra cảm giác kỳ lạ vẫn quanh quẩn trong lòng là gì. Trước đây khi ông nói chuyện với thiếu niên, mặc kệ thiếu niên đang làm chuyện quan trọng cỡ nào, đều sẽ lập tức đứng lên ngẩng đầu nghiêm túc nhìn mình, đôi mắt đen trắng rõ ràng mở to, trong mắt đều là bóng dáng của mình, không chứa nổi những thứ khác.

Dường như cố gắng nhớ mỗi chữ mỗi câu ông nói.

Nhưng hôm nay...

Thiếu niên từ đầu tới cuối đều không đứng lên.

Nét mặt Lộc Chính Thanh cứng đờ, nửa câu sau đột nhiên nói không nên lời, mím chặt môi, vô thức siết chặt tay, im lặng quay người đi nhanh xuống dưới lầu, như thể có thứ gì khủng khϊếp ở sau lưng vậy.

"Ông chủ Lộc?" Quản gia tò mò về sự thất thố của Lộc Chính Thanh, không khỏi quay đầu nhìn về phía Lộc Dư An.

Trong ấn tượng của ông ta, cậu chủ Dư An dường như luôn mang tính công kích, khiến người ta lo lắng người bên cạnh cậu có thể bị gai nhọn của cậu làm bị thương hay không, hiếm khi lộ ra vẻ yếu thế như hôm nay. Thiếu niên mệt mỏi ghé vào trên ghế, cằm tựa trên lưng ghế, rõ ràng hẳn nên là tư thế lười biếng, nhưng đường cong sống lưng dưới áo sơ mi thiếu niên lại rất thẳng, như là ý thức lãnh địa rõ ràng đã rất mệt mỏi nhưng không chịu thả lỏng, như loài động vật hoang dã có ý thức đề phòng cực cao, nó đang cố gắng chống đỡ tinh thần cảnh giác với kẻ địch.

Quản gia hiếm khi do dự trong lòng, có chút thương hại với đứa nhỏ ít nói này. Nhìn kỹ, gương mặt thiếu niên dường như cũng đỏ không bình thường, giống như có vẻ đang bị bệnh vậy?

Nhưng dáng vẻ ông chủ Lộc đối xử với con trai -- chắc là không phải đâu?

Nếu bị bệnh, sao ông chủ Lộc lại không biết chứ? Nhưng khi quản gia xoay người rời đi, vẫn dùng âm thanh nhẹ nhất đóng cửa cho Lộc Dư An.

Dù sao đi nữa, dáng vẻ này cũng cần nghỉ ngơi.

Sau khi Lộc Chính Thanh rời đi, Lộc Dư An suy nghĩ cẩn thận một chút.

Kiếp trước Lộc Chính Thanh không lâu sau cũng đề cập chuyện chuyển lớp với cậu

Cũng trên danh nghĩa cậu theo không kịp, khi ấy sao cậu có thể đồng ý cơ chứ. Thứ nhất là cậu đã học lớp 11 rồi, thật vất vả mới thích ứng được với phương thức giảng bài của giáo viên, cậu luôn cảm thấy mình cố gắng hơn một chút, một ngày nào đó có thể gần bố con nhà họ Lộc hơn một chút. Vậy mà cuối cùng mọi chuyện lại không vui.

Sau đó Lộc Dữ Ninh được nhân vật được mọi người kính trọng trong giới mỹ thuật thu nhận làm đệ tử quan môn, không thể chăm lo được việc học hành. Nên Lộc Chính Thanh bèn mời gia sư cho Lộc Dữ Ninh học tập ở nhà, về sau ông không bao giờ nhắc tới chuyện này nữa.

Thì ra Lộc Chính Thanh bắt đầu từ lúc này đã không muốn để cho cậu tới gần Lộc Dữ Ninh. Cũng tốt, cậu cũng ghét Lộc Dữ Ninh gai mắt, có thể không nhìn thấy, cậu cầu còn không được. Nhớ tới ký ức đau đớn trước khi chết ở kiếp trước, vẻ mặt cậu ảm đạm. Sức khỏe của cậu tuy rằng không khỏe, nhưng là cũng không kém.

Bởi thế cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chết sớm vì bệnh tật. Về sau chính mình ngẫm lại, vào thời điểm ầm ĩ khó chịu nhất với nhà họ Lộc, cơ thể của cậu lờ mờ đã có dấu hiệu không khỏe, chẳng qua toàn bộ tâm tư của cậu đều đặt lên nhà họ Lộc, vô tình chậm trễ thời cơ trị liệu tốt nhất.

Lộc Dư An gửi một email cho chú luật sư mẹ để lại. Khi sức khỏe mẹ ngày càng suy yếu, cũng đã nghĩ đến khả năng bà ấy không đợi được đứa con trai út yêu quý nhất trở về, trước khi chết, bà ấy cắn răng chịu đựng, thu xếp từng chuyện hậu sự cho tốt, bao gồm cả gia sản của mình. Bà ấy ủy thác cho người bạn luật sư của mình thành lập một quỹ -- để lại cho đứa con trai út một khoản gia sản cho dù sau này có là kẻ vô tích sự cũng không phải lo cơm ăn áo mặc.