Chương 12

Hơn nữa trước đó Dư An ồn ào với giáo viên thực tập như vậy, tách chúng nó ra là quyết định tốt nhất.

Lộc Dư An ngồi trên ghế vẫn cúi đầu rốt cuộc ngẩng đầu lên, lông mi dày khẽ rung động: "Được --"

Lời Lộc Chính Thanh còn chưa nói nghẹn ở trong cổ họng, ngạc nhiên nhìn về phía Dư An, không ngờ Lộc Dư An đồng ý dễ dàng như vậy. Không thể trách ông nghĩ nhiều được, Dư An biểu hiện ra sự cố chấp kinh người trong tất cả những chuyện liên quan đến Ninh Ninh, phàm là Ninh Ninh có gì, cậu cũng liều lĩnh đòi hỏi, thậm chí không tiếc dùng thủ đoạn để giật lấy. Loại chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần, lớn là phòng của hai đứa, nhỏ là quần áo của Dữ Ninh.

Lớp học cũng y như vậy, rõ ràng học tập kém xa Ninh Ninh, lại quyết tâm muốn vào lớp học xuất sắc chỗ Ninh Ninh, chủ nhiệm lớp đã uyển chuyển nói qua rất nhiều lần.

Dư An không chỉ không học tập, thậm chí còn có rất nhiều mâu thuẫn với học sinh và giáo viên trong lớp.

Nhưng đến lúc này Lộc Chính Thanh mới thật sự hạ quyết tâm.

Ông không thể để cho Dư An và Ninh Ninh chung lớp nữa, ông không biết Dư An còn có thể làm ra chuyện gì, lần này may mắn có dì trong nhà chạy về, nhưng lần sau thì sao? Sắc mặt Lộc Chính Thanh có chút phức tạp: "Bố sẽ bảo thư ký Đỗ mau chóng sắp xếp cho con."

Ông đã hoàn thành mục đích của mình.

Nhưng Lộc Chính Thanh lại không vui, vẻ mệt mỏi trên mặt ông càng nặng nề, trong lòng lại có cảm giác khó hiểu, ông dời ánh mắt đang đối diện với Lộc Dư An đi, không được tự nhiên quay đầu, há miệng, như là muốn bù đắp áy náy vô lý: "Dư An, trong trường học có gì không thích ứng con cứ nói với bố, ngày mai chuyển lớp, bố sẽ ở bên con--"

Chỉ tiếc ông còn chưa nói xong, quản gia ngoài cửa vội vàng ngắt lời: "Ông chủ Lộc, hành trình của Dương đại sư tạm thời dời lên trước, hôm nay sẽ đến. Ông chủ xem chúng ta có nên tổ chức tiệc trước không?"

Dương đại sư là trụ cột vững vàng trong giới mỹ thuật trong nước, viện trưởng Kinh Mỹ, họa sĩ đại diện cho phái Thanh Tráng, tranh của ông ấy nhiều lần bán được với giá cao kỷ lục ở nước ngoài. Mấy năm nay có tin tức tiết lộ, Dương đại sư muốn thu một đệ tử trẻ để dạy dỗ thật tốt, kế thừa Y Bát*.

*là nhận thức về trường phái của những người trẻ, nhưng thực chất Thanh Tráng đồng nghĩa với phái cấp tiến, dũng cảm thay đổi, cầu tiến mạnh mẽ, tràn đầy sức sống.

*Y Bát là hai vật mà các nhà tu hành truyền lại cho đệ tử. Y tức cái áo cà sa, Bát: chén đựng thức ăn

Không ít người sau khi nghe tin thì lập tức hành động, không chỉ là bởi vì địa vị của Dương đại sư, mà càng bởi vì Dương đại sư là đại đệ tử của cụ Nhan - bậc thầy trong nước. Một bức tranh tùy hứng của cụ Nhan thôi đã đủ để xem như một món quà của quốc gia tặng cho các nhà lãnh đạo của các nước khác khi đến thăm Trung Quốc. Các bức tranh của ông cũng được lưu trữ trong các bảo tàng lớn trên thế giới như một nhân vật huyền thoại, đệ tử trải rộng toàn bộ giới mỹ thuật toàn quốc, có thể trở thành đồ tôn của cụ, con đường tương lai chắc chắn rộng mở.

Lộc Dữ Ninh từ nhỏ đã có năng khiếu về hội họa, tuổi còn trẻ đã bộc lộ tài năng.

Lộc Chính Thanh, Lộc Vọng Bắc tất nhiên cũng muốn trù tính cho Lộc Dữ Ninh, hơn nữa nhà bà chủ Lộc và nhà Dương đại sư là thế giao*. Sau khi biết rằng Dương đại sư sẽ đến Nam Thành trước thời hạn cho buổi triển lãm lưu diễn đầu tiên của bảo vật quốc gia [Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ] truyền lại đời sau.

(*)quan hệ tốt mấy đời.

Lộc Vọng Bắc mời người thân bên ông ngoại dựa vào quan hệ thế giao mời Dương đại sư tới nhà đón gió tẩy trần, hy vọng dựa vào cơ hội này để Lộc Dữ Ninh trở thành đệ tử quan môn của Dương đại sư.

Nhà họ Lộc từ trên xuống dưới đều cực kỳ coi trọng, Lộc Dữ Ninh gần đây đều nhốt mình trong phòng vẽ tranh. Không ngờ vào thời điểm quan trọng lại gặp chuyện không may nằm viện, hành trình của Dương đại sư lại tới sớm.

Quản gia vội vàng bổ sung: "Hình như là bởi vì quyên tặng quyển trung [Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ]."

Lộc Chính Thanh lập tức hiểu được: "[Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ] được ca ngợi là tác phẩm đỉnh cao của tranh cuộn phong cảnh trong nước, hầu như người Trung Quốc nào cũng biết bức tranh này."

Từ khi nó xuất hiện đã vô số lần khiến các văn nhân văn chương các triều đại trước bất ngờ, hòa vào dòng máu văn hóa Trung Hoa. Trên đó có vô số đề bút của Hoàng đế và Đại văn hào. Nhưng trong chiến loạn cận hiện đại lại bị chiến tranh làm tổn hại, được chia thành ba phần, trong đó quyển thượng được coi là bảo vật trấn quán trân quý ở bảo tàng quốc gia, quyển trung, quyển hạ thất lạc ở bên ngoài không biết tung tích. Đoạn thời gian trước quyển hạ lại bất ngờ xuất hiện trong cuộc đấu giá mùa xuân của Nhà đấu giá Bonhams ở Châu Âu. Những bảo vật quốc gia bị chia cắt hàng chục năm cuối cùng có cơ hội tái hợp lần nữa. Quốc gia cực kỳ coi trọng, giao phó cho Dương đại sư đứng ra làm trung gian hòa giải với các bên, bằng bất cứ giá nào cũng để bảo vật quốc gia về nước.