Chương 11

Cậu vui mừng vì kiếp trước không thạo đạo lý đối nhân xử thế, vô tri vô giác, nếu không lúc này đã bị tổn thương rồi, có chăng là tràn đầy cảm kích.

Nhưng lần này Lộc Dư An sẽ không cảm kích nữa, thậm chí cậu lười lãng phí miệng lưỡi giải thích, cả người ghé vào trên ghế, lười biếng tựa cằm vào lưng ghế gỗ thông: "Ồ, Lộc Dữ Ninh lại làm mất thuốc xịt của nó rồi à?"

Lộc Dư An vẫn mãi không hiểu nổi, vì sao thuốc xịt quan trọng như vậy, Lộc Dữ Ninh cứ luôn quên nó, trong ấn tượng của Lộc Dư An loại chuyện này xảy ra không dưới ba bốn lần. Mọi người trong nhà họ Lộc đều có thói quen mang theo thuốc xịt nên người. Nhưng cậu thì không, cậu không muốn làm bảo mẫu cho Lộc Dư An thì có gì sai.

Lộc Chính Thanh trái lại ngạc nhiên, không ngờ Dư An không nói về mình, ngược lại còn tìm lý do ở chỗ Ninh Ninh. Ông đã xem qua camera giám sát, lúc Ninh Ninh cầu cứu đã đập cửa phòng Dư An rất lâu, thậm chí ngay cả bình hoa lớn ở cửa cũng bị đập vỡ, tiếng động lớn như vậy, nhưng Dư An vẫn không mở cửa.

Sao có thể không nghe thấy chứ?

Chuyện trước đây giữa Ninh Ninh và Dư An, ông luôn cho rằng là trẻ con cãi nhau ầm ĩ, nhưng ông tuyệt đối không ngờ Dư An lại làm ra loại chuyện này.

Ông có thể hiểu được lý do, bởi vì cách đây không lâu Lộc Dư An đánh nhau với giáo viên thực tập, Ninh Ninh vừa vặn đi qua, sau đó Ninh Ninh lựa chọn nói ra sự thật, là Dư An ra tay trước, điều này cũng làm cho mọi chuyện lớn hơn, Dư An nghỉ học ở nhà.

Nhà họ Lộc là thi thư gia truyền, luôn luôn tôn sư trọng đạo, ông chưa bao giờ nghĩ Dư An sẽ làm chuyện như vậy, không hề tôn trọng với giáo viên của mình, thậm chí đến lúc giải thích sau đó cũng lười giải thích, dáng vẻ coi trời bằng vung.

Tuy rằng nam giáo viên thực tập người ta nhiều lần truyền đạt ý không muốn so đo với học sinh, chuyện lớn hóa nhỏ. Nhưng Lộc Chính Thanh cho rằng chuyện này không thể nhẹ nhàng bỏ qua như vậy. Ông vẫn để cho Dư An ở nhà tự kiểm điểm, thế nhưng thật không ngờ Dư An có lòng hận thù lớn như vậy, thấy chết mà không cứu Ninh Ninh.

Lộc Chính Thanh trong lòng cũng không cảm thấy bất ngờ.

Ông nhớ tới dáng vẻ của Dư An vào lần gặp đầu tiên.

Trên người thiếu niên dính máu chặn người trong ngõ hẻm chật chội, thờ ơ giẫm một tên tóc nhuộm đỏ xuống nước bùn, nước bùn bắn tung tóe lên chiếc quần đồng phục màu be của thiếu niên, ngoài hẻm nhỏ có hai học sinh trung học cầm hai côn thép đứng cách thiếu niên ba bốn bước không dám tới gần, còn ông lướt qua những cậu nhóc đó, đối diện với thiếu niên.

Ánh mắt thiếu niên vẫn chưa thoát ra khỏi sự bạo lực vừa rồi, lạnh lùng giống như thú hoang, là tự do và ngang tàng nằm ngoài những quy tắc của xã hội loài người.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, ông đã dời tầm mắt.

Trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ: Dư An không hề giống mẹ mình chút nào.

Trên đường từ bệnh viện trở về, ông vẫn luôn suy nghĩ là ông đã làm sai ở đâu, vì sao Dư An luôn bài xích Ninh Ninh, thậm chí chọn dùng loại thủ đoạn có thể nói là ti tiện này.

Tuy rằng Dư An mất tích từ nhỏ, nhưng cậu cũng chưa từng chịu khổ sở gì, sau khi được cứu ở bờ sông là được mẹ nuôi nhận nuôi, sau đó theo mẹ nuôi xây dựng gia đình, mặc dù bố nuôi của cậu không phải người tốt, nhưng cũng có công việc ổn định. Ông đã gặp qua mẹ nuôi Dư An, là một người phụ nữ dịu dàng có nguyên tắc.

Thế nhưng Dư An chẳng giống mẹ nuôi chút nào, ngược lại cậu học rất nhiều tật xấu từ cha nuôi.

Quả thật ông luôn không biết đối xử thế nào với cậu con trai sau này tìm về, nếu như Ninh Ninh hoặc Vọng Bắc làm chuyện xấu xa như vậy, ông nhất định sẽ không thay đổi sắc mặt trừng phạt chúng, thậm chí dùng tới hình phạt thể xác, cho đến khi chúng nhận sai. Nhưng đối với Dư An, ông vẫn luôn giống như cách một tầng, suy nghĩ cũng nhiều hơn.

Bố con bọn họ lịch sự hơn là thân mật. Sự giáo dục mà Dư An nhận được hơn mười năm qua đã để lại quá nhiều dấu vết, muốn sửa chữa cũng không phải một ngày là được.

Lộc Chính Thanh chần chờ một lát, cuối cùng vẫn lựa chọn không chọc thủng, chỉ uyển chuyển: "Con và Ninh Ninh đều là con của nhà họ Lộc, các con phải quan tâm lẫn nhau."

Hai bố con cũng không có tiếng nói chung gì, sượng trân hàn huyên vài câu.

Trước khi Lộc Chính Thanh rời đi, giống như thờ ơ quay đầu trao đổi với Lộc Dư An thương lượng: "Dư An, chủ nhiệm lớp gọi điện thoại cho bố, con khó theo đuổi tiến độ của lớp một, không tốt cho con. Con có muốn chuyển sang lớp khác không, chờ khi nào nền tảng vững chắc, bố lại sắp xếp con quay lại lớp một được không?"

Ông có thể không truy cứu Dư An, nhưng ông cũng là bố của Ninh Ninh, cũng cần bảo vệ an toàn của Ninh Ninh.