Chương 10

Trong quá trình Lộc Dư An trưởng thành, không có kinh nghiệm ở chung với loại trưởng bối nam tính uy nghiêm này. Vào lần đầu tiên tiếp xúc với trưởng bối nam tính uy nghiêm như vậy cậu thậm chí co quắp đến nỗi không nói được lời nào.

Bố nuôi của cậu là một kẻ nghiện rượu vô phương cứu chữa, mỗi lần về nhà luôn nồng nặc mùi rượu kém chất lượng khó ngửi cùng với mẹ nuôi Vương Như Như đau khổ khóc nức nở.

Còn Lộc Chính Thanh là một người hoàn hảo phù hợp với tất cả trí tưởng tượng của cậu về chữ bố.

Nếu là Lộc Dư An trước kia, nhất định sẽ đau lòng vì trạng thái của Lộc Chính Thanh, nhưng bây giờ cậu chỉ là miễn cưỡng tựa vào trên bàn sách, đẩy bản phác thảo tới bên kia bàn sách, tùy ý ném mấy viên thuốc lại vào ngăn kéo.

"Cạch" một tiếng đóng lại ngăn kéo.

Cậu mới bình tĩnh ngước mắt lên nhìn Lộc Chính Thanh, giọng nói khàn khàn hỏi ngược lại: "Có việc?"

Sống lại một lần, Lộc Dư An hiểu được có thể làm cho Lộc Chính Thanh vội vàng như vậy thậm chí không để ý tới bản thân chỉ có thể là Lộc Dữ Ninh . Lộc Chính Thanh là người bố hoàn hảo, nhưng không phải của cậu.

Bị hỏi ngược khiến Lộc Chính Thanh sững sờ, ông nhìn đứa con trai thứ hai mới gặp ngày hôm qua trước mắt, gò má thiếu niên bởi vì ngủ lâu nên hơi ửng hồng, mái tóc luôn hất ngược lên. Bởi vì liên quan đến mới tỉnh ngủ nên đôi mắt hơi rũ xuống, che khuất vết sẹo trên ấn đường, thậm chí sự hung hãn trên người cũng tiêu tán, giống như là dã thú đã thu lại nanh vuốt của mình, thậm chí có vẻ dịu ngoan, nhưng mà trong dịu ngoan này lại có xa cách. Thiếu niên thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn ông một lần.

Dĩ nhiên ông cảm thấy hơi kỳ lạ, trong lòng mơ hồ có một giọng nói cho ông biết không đúng lắm, nhưng ông lại không biết là vì sao.

Lộc Chính Thanh nhanh chóng vứt những cảm giác hoang đường này ra sau đầu, che đi mệt mỏi trong mắt, nhớ tới mục đích của mình, hai mắt sắc bén dừng ở trên người Lộc Dư An, thấy rõ từng biến hóa vẻ mặt của cậu: "Tối hôm qua Tiểu Ninh lên cơn hen suyễn, hen suyễn bộc phát có thể lớn có thể nhỏ, thuốc xịt hen suyễn rất quan trọng với bệnh nhân, cũng may hôm qua may mắn dì Lý trở về sớm, nếu không--"

Ông khẽ thở dài một tiếng, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Lộc Dư An.

Lộc Chính Thanh vừa nói như vậy, Lộc Dư An lập tức nhớ tới chuyện gì.

Kiếp trước vào lúc này, cậu bởi vì đánh nhau với giáo viên thực tập của trường ở sau núi, bị Lộc Dữ Ninh phát hiện, cậu ta gọi những giáo viên khác trong trường đến, kết quả trở nên lớn chuyện, Lộc Chính Thanh trong cơn tức giận bắt cậu xin nghỉ ở nhà nhận thức lỗi lầm của mình.

Đêm qua người giúp việc trong biệt thự được nghỉ, trong nhà chỉ có hai người là cậu và Lộc Dữ Ninh . Hai người bọn họ từ trước đến nay không có gì để nói, vừa về đến nhà là ai về phòng nấy, cơ thể cậu không thoải mái nên nghỉ ngơi sớm, nhưng không thể nào ngờ tới, Lộc Dữ Ninh lên cơn hen suyễn, thuốc xịt hen suyễn bên người cũng tìm không thấy.

Nếu không có dì Lý người giúp việc về sớm, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Cậu ngủ rất say.

Thẳng đến ngày hôm sau, mới biết được Lộc Dữ Ninh té xỉu trước cửa phòng bọn họ - Lộc Dữ Ninh cầu cứu với cậu, ghé vào cửa phòng cậu gõ một phút, thế nhưng cậu không mở cửa.

Trong mắt những người khác không thể nghi ngờ gì là cậu suýt chút nữa đã hại chết Lộc Dữ Ninh .

Nhưng cậu thật sự không nghe thấy. Thính giác bên tai phải của cậu gần như bằng không, chuyện này cậu không cho ai biết. Thính giác bên tai trái của cậu vẫn nguyên vẹn nên không ảnh hưởng gì tới sinh hoạt, vì vậy cũng chẳng có ai phát hiện.

Nhưng mấy năm trước cậu bị chứng đau nửa đầu rất nghiêm trọng, sau đó cậu phát hiện ngủ bên trái có thể giảm bớt mất ngủ. Bởi vì chỉ cần cậu ngủ bên trái, cậu sẽ hầu như không nghe thấy bất cứ âm thanh nào bên ngoài, cộng thêm hôm qua cậu hơi sốt. Thậm chí ngay cả sau khi Lộc Chính Thanh chạy về nhà, trong nhà rối loạn cũng không đánh thức cậu.

Kiếp trước sau khi xảy ra chuyện này, cậu khô khan giải thích với Lộc Chính Thanh, cậu không nghe thấy gì hết. Cậu biết lý do của mình rất khó tin, dù sao cậu có thái độ thù địch với Lộc Dữ Ninh từ lâu, hơn nữa lần này mình bị trường học đuổi về nhà có thể coi như là bị Lộc Dữ Ninh đâm chọt.

Động tĩnh lớn như vậy, tại sao cậu lại không nghe thấy.

Để giải thích, thậm chí cậu nghĩ rằng, cậu có thể nói ra bí mật tồi tệ nhất của mình - cậu là một người điếc.

Nhưng cậu chỉ giải thích một câu, bố đã tin cậu.

Cậu còn nhớ rõ những lời bố nói khi đó, cũng giống hệt như bây giờ.

"Bệnh hen suyễn bộc phát có thể lớn có thể nhỏ, thuốc xịt hen suyễn rất quan trọng đối với Lộc Dữ Ninh ."

"Con và Tiểu Ninh đều là con của nhà họ Lộc, bố đều yêu thương các con như nhau."

Cậu rất vui, dù sao đây cũng là lần đầu tiên bố nói yêu cậu.

Nhưng lần này thì không giống nữa.

Dưới đôi mắt soi mói của Lộc Chính Thanh, cậu đã hiểu ra điều mà kiếp trước cậu không hiểu.

Bệnh hen suyễn bộc phát có thể lớn có thể nhỏ, thuốc xịt hen suyễn rất quan trọng đối với Lộc Dữ Ninh .

--cho nên con không nên không biết nặng nhẹ lấy thuốc xịt của Ninh Ninh.

Con và Tiểu Ninh đều là con của nhà họ Lộc, bố đều yêu thương các con như nhau.

-- cho nên con không thể bởi vì ghen tị mà trơ mắt nhìn Ninh Ninh phát bệnh.

Thật ra cậu có nói gì cũng không quan trọng, Lộc Chính Thanh đã nhận định cậu có tội rồi.