Chương 26

Thời điểm Vương Nhất Bác quay kì hai của chương trình, tình huống hiện tại không thể nào hình dung nổi, không chỉ đãi ngộ được thăng cấp, mà ngay cả học viên thấy cậu thì thái độ cũng khác đi hẳn. Cậu cầm cuốn sổ đi vào phòng tập nhảy, một phòng toàn người là người, ánh mắt mong chờ nhìn thấy mình mà gọi Vương lão sư.

Vương Nhất Bác trên mặt không có biểu tình gì, giải quyết việc đầu tiên là đem bài kiểm tra đánh giá vũ đạo vòng thứ nhất đưa cho các học viên diễn tập thử một lần.

Thật ra tối hôm qua cậu cũng tập qua chút, lúc ấy Tiêu Chiến còn ở bên cạnh quấy rối, Vương Nhất Bác chỉ tập một lúc, đến sáng thì mới luyện lại qua mấy lần.

Tuy rằng gọi là chỉ mấy lần, nhưng có thể đạt đến trình độ biểu diễn được trên sân khấu.

Máy quay lướt quanh phòng một lần, cậu nghiêng người tựa vào mặt gương trên tường, ôm ngực, nhìn một đám nhảy đến xiêu xiêu vẹo vẹo, Vương Nhất Bác lẳng lặng xem xong, có người ở phía sau từ đầu đến cuối đều quên hết động tác, lông mày không nhịn được hơi nhíu lại.

Vương Nhất Bác sờ sờ mũi, nhàn nhạt nói, "Luyện thêm nhiều hơn đi, nhảy không được, động tác cũng không nhớ nổi."

Một lần không được, năm lần không được thì mười lần, một lúc sau, Vương Nhất Bác đứng dậy chỉnh lại quần áo, đứng trước mặt bọn họ hướng dẫn động tác, vốn có học viên đang thầm thì bàn luận việc cậu được đổi thân phận, bây giờ chỉ có thể yên lặng ngậm miệng mà nhấc chân nâng tay học theo.

Đợi đến thời điểm nghỉ ngơi, bọn họ mới thở hồng hộc ngã vật xuống đất, Vương Nhất Bác chỉ hơi thở dốc, đến chỗ trợ lý lấy nước, vặn mở nắp chai ừng ực ừng ực uống, lúc uống được một nửa, đột nhiên có người chạy đến bên cạnh, khiến Vương Nhất Bác suýt chút nữa sặc chết.

Học viên kia cũng hoảng sợ, cuống quýt muốn giúp cậu vỗ lưng, Vương Nhất Bác không quen tiếp xúc với người khác, bất động thanh sắc né tránh, "Có việc gì sao?"

Học viên này là cùng công ty với Vương Nhất Bác, lại nói có thể xem như là tiểu sư đệ của cậu, thành niên mới được nửa năm, đã bị kéo đến đây tham gia cuộc thi, thời gian làm thực tập sinh không dài lắm, Vương Nhất Bác ở công ty chỉ gặp có một lần, nhút nhát đi ở phía sau người đại diện.

Tiểu sư đệ cắn môi dưới, "Đợi lát nữa quay xong, có thể thêm Wechat của lão sư không? Em muốn sau khi luyện tập sẽ gửi video cho anh xem một chút."

Vương Nhất Bác cân nhắc, nói, "Được, lát nữa quay xong thì cậu đến tìm tôi."

Tiểu sư đệ gật đầu như gà mổ thóc, vừa nói dạ dạ dạ vừa lui về, Vương Nhất Bác lại lần nữa trả nước lại cho trợ lý, vỗ vỗ tay, "Nghỉ ngơi tốt rồi đúng không? Tập thêm mấy lần nữa rồi chúng ta tan học."

Nhất thời khắp nơi vang lên tiếng kêu rên.

.

.

.

Kết thúc quay, vị tiểu sư đệ kia ngược lại không đến tìm cậu, Vương Nhất Bác thu dọn đồ đạc rồi quay về phòng trang điểm tháo trang sức, thời điểm tháo xong, đối diện là tiểu sư đệ đang vội vàng chạy đến, đỡ lấy cửa nói, "Ngại quá vừa có chút việc, bây giờ được không?"

Vương Nhất Bác thở dài, giơ điện thoại hiện lên mã QR hướng tiểu sư đệ quơ quơ, "Nhanh chút."

Tiểu sư đệ cũng tay nhanh mắt lẹ, nhanh chóng quét mã, hai má phiếm chút hồng hồng, nhỏ giọng nói một câu cảm ơn.

Vương Nhất Bác hướng y gật đầu hai cái, "Luyện cho tốt. Tôi có việc, cho nên đi trước đây."

Trợ lý ôm áo khoác của Vương Nhất Bác, liếc mắt nhìn tiểu sư đệ dường như có chút đăm chiêu, sau đó vội vàng đuổi theo Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác trực tiếp về nhà, phòng làm việc của Tiêu Chiến dạo gần đây ít việc, bằng hữu thì đi du lịch với bạn gái, mọi người đều đang trong giai đoạn nghỉ ngơi. Thời điểm cậu nhấc chân xuống xe, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiêu Chiến đang đứng ở cửa, mặc một cái áo khoác dài màu đen, kính mắt gọng vàng, cả người được ngọn đèn đường chiếu vào thập phần ôn nhu.

Nơi nào đó trong lòng cậu nhảy mạnh lên một cái, vội vàng nhận áo từ tay trợ lý, chạy về hướng Tiêu Chiến.

Trợ lý xoay mặt nói với tài xế, "........... Đệt! Thật sự là làm tổn thương trái tim của cẩu độc thân!"

Tài xế hờ hững nói, "Đáng."

Trợ lý: ............

Tiêu Chiến bị con cún kia nhào vào lòng, thiếu chút nữa đứng không vững, lùi lại phía sau hai bước, nhanh chóng dùng cơ thể ấm áp của mình ôm cậu. Bên môi Tiêu Chiến không nhịn được giương lên cười cười, "Chạy nhanh như vậy làm gì."

Vương Nhất Bác gắt gao ôm anh, nói thầm, "Thật kì quái."

Tiêu Chiến không hiểu, "Cái gì?"

Vương Nhất Bác đáp, "Một ngày không gặp, cảm giác như lâu lắm rồi ấy."

Tiêu Chiến nở nụ cười, xoa xoa mái tóc rối bù sau gáy cậu, "Thế nên thời điểm ở nước ngoài, sao lại không nguyện ý nói chuyện với anh?"

Vương Nhất Bác xì một tiếng, ".......... Dùng từ gì vậy."

Tiêu Chiến đẩy đẩy cậu, Vương Nhất Bác thuận thế buông lỏng tay ra, anh lúc này mới phát hiện thằng nhóc con này hôm nay nhuộm tóc mới, mái tóc màu hạt dẻ, bên dưới là gương mặt trắng nõn, đuôi tóc chạm vào lông mi một chút, Tiêu Chiến ngạc nhiên sờ sờ hai cái, "Tạo hình này đẹp ghê!"

Vương Nhất Bác mím môi, trên mặt có chút đắc ý cùng ngại ngùng, chuyển đề tài nói, "Mẹ em cùng chú có ở nhà không?"

Tiêu Chiến đáp, "Sau khi ăn cơm tối thì dì nói muốn đi dạo phố, ba anh đưa cô ấy ra ngoài rồi."

"Ồ------" Vương Nhất kéo dài âm cuối, ngữ khí mờ ám ghé sát tai Tiêu Chiến, "Ca lát nữa muốn lên phòng em không?"

Tiêu Chiến liếc mắt trừng cậu một cái, xoay người vào nhà.

Vương Nhất Bác lẽo đẽo theo vào, do dự kéo Tiêu Chiến đến phòng mình, đóng cửa lại rồi đè người lên ván cửa, từng nụ hôn nóng cháy cứ thế rơi xuống, ngựa quen đường cũ mà cạy mở khớp hàm anh luồn lưỡi giao triền, Tiêu Chiến bị hôn đến lông mi không nhịn được run rẩy, áo sơ mi bị kéo lên, ngón tay của đối phương trượt vào thăm dò.

Nếu không phải là còn có nhiều chuyện phải làm, Tiêu Chiến cũng có công việc cần xử lý, Vương Nhất Bác hận không thể dính vào người anh, trừ ôm cùng hôn môi, còn muốn.........

Tiêu Chiến đẩy đẩy Vương Nhất Bác đang kéo mình lên giường, khẽ thở dốc nói, "Lát nữa họ sẽ về."

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng cọ cọ khóe môi anh, có chút ảo não, "Sớm biết thế này đã sống ở nhà anh rồi."

Tiêu Chiến nói, "Em không phải là muốn về nhà mừng năm mới?"

Vương Nhất Bác trầm mặc.

Cậu không chỉ muốn cùng Tiêu Chiến ở nhà đón tết, còn muốn...........

Quên đi.

Nói nhiều không bằng trực tiếp làm.

Tiêu Chiến nói, "Anh về phòng trước đây."

Vương Nhất Bác trợn tròn mắt, "Anh về phòng làm gì?"

Tiêu Chiến đáp, "Bọn họ biết anh ở nhà, vạn nhất lát nữa đến phòng anh tìm anh lại không thấy người đâu thì sao?"

Vương Nhất Bác nói, "Vậy anh để em ở lại một mình trong phòng?"

Tiêu Chiến nghi hoặc, "Em không thể ngủ một mình? Sợ ma?"

Vương Nhất Bác: ................

Sau nửa tiếng đồng hồ, Vương Nhất Bác đánh răng xong, nằm xuống bên cạnh Tiêu Chiến.

Cậu xem điện thoại, Tiêu Chiến liền ghé lên người cậu, cầm ipad xem nhân viên gửi bản thảo thiết kế đến, giúp họ sửa lại rồi gửi câu trả lời, thời điểm đang gõ chữ nói chuyện với nhân viên thì trông thấy Vương Nhất Bác nhíu mày nhìn điện thoại, nhịn không được cười ra tiếng, "Xem cái gì thế, nghiêm túc như vậy."

Vương Nhất Bác đưa điện thoại cho Tiêu Chiến xem, "Rõ ràng hôm nay mới dạy, sao nhảy vẫn kém thế chứ."

Tiêu Chiến nhận điện thoại nhìn nhìn, tuy rằng có chút không hiểu lắm, nhưng bình thường đều xem Vương Nhất Bác nhảy, hoặc trực tiếp hoặc xem video, cao thấp liếc mắt một cái liền thấy được, đúng là rất kém.

Anh không bình luận gì cả, thoát ra nhìn cái tên trong cuộc trò chuyện, do dự nói, "Người này là.......?"

Vương Nhất Bác đáp, "Là học viên, vừa vặn cùng công ty với em."

Tiêu Chiến nói tiếp, "Em vừa làm người hướng dẫn tập đầu tiên, vậy mà đã thêm Wechat em rồi?"

Vương Nhất Bác không thấy có gì không đúng, "Cậu ta nói gửi em video tập nhảy, liền thêm. Thật ra các học viên khác cũng thêm Wechat của lão sư khác mà, phỏng chừng sau này vẫn còn nữa đi."

Tiêu Chiến trả điện thoại lại cho cậu, không nói chuyện.

Vương Nhất Bác hỏi, "Sao vậy?"

Tiêu Chiến thản nhiên nói, "Không sao, xem thế nào đã rồi nói tiếp."

Vương Nhất Bác véo thắt lưng anh, "Nói mau."

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đè lại, tránh không được, đành phải cầu xin tha nói, "Được được được, anh nói được chưa? Em véo nữa lại lưu lại dấu bây giờ........"

Vương Nhất Bác siết chặt thắt lưng anh, thúc giục, "Nói nhanh lên."

Tiêu Chiến do dự, "Không có gì, chỉ làm cảm giác.......... Không đúng lắm."

Vương Nhất Bác không hiểu, "Có ý gì?"

Tiêu Chiến mặt cứng ngắc, "Thế nên anh mới nói xem đã rồi mới nói tiếp!"

Vương Nhất Bác lơ mơ, "Anh dữ với em cái gì vậy."

Tiêu Chiến há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì, cuối cùng cho ra một câu kết luận, "Vương Nhất Bác, em thật phiền."

Vương Nhất Bác: ............??

Cậu quay người ôm Tiêu Chiến kéo lại, lấy kính mắt của anh đặt lên trên bàn, cúi người xuống cắn anh.

Tiêu Chiến một bên trốn một bên cười, "Đừng đừng đừng, Vương lão sư, đừng như vậy mà, cửa chưa khóa, em........."

Vương Nhất Bác phun tào, "Cũng chỉ có anh là không biết khóa cửa thôi."

Tiêu Chiến uy hϊếp cậu, "Nói nữa anh liền đuổi em ra ngoài."

Vương Nhất Bác nói, "Đây không phải là phòng em sao?"

Tiêu Chiến đáp, "Có xấu hổ không vậy, đây là phòng anh được không?".

Vương Nhất Bác: "Ai nói?"

Tiêu Chiến: "Anh nói."

Vương Nhất Bác a một tiếng.

Tiêu Chiến nhìn cậu cười mà cả người hoảng sợ, đẩy đẩy người cậu từ trên người mình xuống, "Cười cái mông á, nói chuyện."

Vương Nhất Bác không lên tiếng, theo động tác của Tiêu Chiến mà nắm lấy cổ tay anh kéo lại, cắn lên môi anh.

Tiêu Chiến mơ hồ, còn chưa biết phản ứng như nào, quần áo đã bị Vương Nhất Bác cởi hơn phân nửa, áo sơ mi vắt vẻo ở trên bả vai, dấu hôn ngân ở xương quai xanh cùng ngực vẫn chưa tan hoàn toàn, lại chồng chất thêm nhiều dấu mới.

Anh tại cái hôn của Vương Nhất Bác hàm ý tìиɧ ɖu͙© mười phần mà miễn cưỡng đẩy đối phương ra, thở gấp nói, "Em có thể......... Có thể đừng ở nhà không......"

Vương Nhất Bác đưa tay dài ra, vươn đến đầu giường tắt đèn.

_---/----_

Thật sự tui rất ít khi cáu với rds lắm nhưng mà rõ ràng truyện tui trans đã ghi rất rõ là Bác Quân Nhất Tiêu rồi nhưng sao vẫn có người đọc đến chương 8 rồi vẫn cmt Chiến Sơn Vi Vương được hay vậy? :))