Chương 25

Hai vị trưởng bối dưới lầu hình như đang nói gì đó, một lúc sau, phòng bếp mới vang lên tiếng va chạm của đồ vật, ở phòng khách cũng bật TV, phát lên một tin tức của chương trình tống nghệ nào đó, hai loại âm thanh xen kẽ vào nhau, xuyên qua hành lang trên lầu, loáng thoáng rơi vào lỗ tai Tiêu Chiến đang nằm trong chăn.

Thanh âm dần một lớn hơn, hơi thở Vương Nhất Bác vì nhiễm tìиɧ ɖu͙© mà càng trở nên khêu gợi, trong ổ chăn nhỏ, Tiêu Chiến sợ giọng nói của mình lọt ra ngoài, chỉ có thể cuộn thân mình lại, bị Vương Nhất Bác đỡ lấy thắt lưng đâm vào bên trong. Tiếng thở dốc, tiếng rêи ɾỉ, còn có cả tiếng nước lép nhép da^ʍ mĩ, Tiêu Chiến gian nan thở hổn hển, kɧoáı ©ảʍ bên dưới không ngừng cuồn cuộn lấy tâm trí anh, hai trưởng bối ở dưới nhà cũng không ngừng nói chuyện, như là đang nhắc nhở anh đang ở chỗ nào, cùng em trai không cùng huyết thống làm loại chuyện gì.

So với những lần thô bạo trước đó, lần này động tác Vương Nhất Bác ôn nhu hơn chút, nhưng vẫn giống như cố ý muốn khi dễ Tiêu Chiến, liện tục đâm đến điểm mẫn cảm, Tiêu Chiến thoải mái đến mức đầu ngón tay bắt đầu cào lên đệm giường, "Vương, Vương Nhất Bác......."

Đầu lưỡi Vương Nhất Bác chậm rãi liếʍ vành tai anh, "Ca."

Tiêu Chiến cắn chặt môi, dưới những lần đâm sâu liên tiếp kia mà nhịn xuống rêи ɾỉ, miễn cưỡng nói, "Bọn họ còn ở bên dưới......... Em........"

Vương Nhất Bác giọng nói trầm thấp, "Thoải mái không?"

Tiêu Chiến đem mặt chôn trong khuỷu tay, muốn ở trong chăn trốn đi, nhưng lại không ngừng run rẩy mà thừa nhận từng đợt từng đợt tình triều mãnh liệt.

Lần này phá lệ rất lâu, Tiêu Chiến muốn ngu đi luôn, thẳng đến khi nghe thấy ở dưới lầu bắt đầu có âm thanh nấu thức ăn, Vương Nhất Bác mới ngừng lại, từ phía sau ôm chặt Tiêu Chiến, từng chút từng chút hôn bả vai cùng gáy anh, sau đó vừa gọi Tiêu Chiến, vừa gọi ca.

Tiêu Chiến mệt muốn chết, ngón tay cũng không nhấc lên nổi, tùy ý Vương Nhất Bác ôm anh trong chốc lát, xuống giường đi lấy khăn ướt, động tác mềm nhẹ mà lau hai bên đùi trong tràn ngập dấu hôn, Tiêu Chiến chỉ hơi phản kháng chút, rất nhanh sau đó hai mí mắt liền nặng trĩu, thu người trong ổ chăn nặng nề ngủ.

.

.

.

Anh ngủ rất sâu, mộng cũng rất dài.

Trong giấc mơ có một đứa nhỏ, Tiêu Chiến thấy cậu lớn lên, đi học đi làm, cưới vợ sinh con, chậm rãi già đi, kết cục của giấc mộng, cậu đã trở thành một ông lão ôm một đứa nhỏ nằm trên ghế dài ngoài ban công, nhìn ánh mắt trời ấm áp, lông mi như được nhuộm thành một màu bạch kim trong suốt vậy.

Thời điểm tỉnh dậy, Vương Nhất Bác đã tắm sạch sẽ thay quần áo ngồi ở bên giường, lẳng lặng xem điện thoại, nhận thấy động tĩnh bên phía Tiêu Chiến, liền thò đầu đến hôn xuống môi anh một cái, nói, "Đói không?"

Tiêu Chiến lơ mơ nhìn Vương Nhất Bác mấy phút, mới phản ứng được người trong giấc mơ của anh chính là Vương Nhất Bác.

Anh nghĩ như vậy, cũng nói ra, Vương Nhất Bác sửng sốt, khóe môi cong lên cười cười, thoạt nhìn có chút đắc ý, "Mơ thấy cái gì thế?"

Tiêu Chiến thành thật trả lời cậu, "Anh mơ thấy em trưởng thành, cưới vợ sinh con."

Vương Nhất Bác nhanh chóng sa sầm mặt, "Ác mộng gì vậy."

Tiêu Chiến nói, "Cái này không tốt lắm, nhưng anh còn thấy cái khác."

Vương Nhất Bác nhận được ánh mắt ám chỉ của Tiêu Chiến, miễn cưỡng nói, "Cái gì khác?"

Tiêu Chiến đáp, "Anh thấy em từ một đứa bé trở thành một nam nhân, lại biến thành một ông lão, cảm giác như cùng em trải qua một đời vây."

Loại lời nói buồn nôn này, Tiêu Chiến sống đến tận bây giờ hơn hai mươi năm cũng chưa từng nói qua, nhưng hiện tại ở trước mặt Vương Nhất Bác, nói ra lại vô cùng tự nhiên.

Vương Nhất Bác nói, "Nằm mơ giữa ban ngày sẽ không có nghĩa."

Tiêu Chiến hỏi lại, "Cái gì?"

Vương Nhất Bác nói, "Những thứ ở trong giấc mơ ------" Cậu dừng lại một lát, có chút nghiến răng nghiến lợi nói, "Trừ bỏ việc em kết hôn, những cái khác mới có ý nghĩa."

Tiêu Chiến bật cười, thật ra không muốn nói với Vương Nhất Bác chuyện này lắm, đặc biệt là sau khi lên giường xong, như là đang biến thành nói ai phải chịu trách nhiệm với ai, anh cũng không ở trong tình trạng này, cho nên không đáp lại Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm anh, con ngươi ở dưới ngọn đèn phá lệ trong suốt, "Chú khẳng định sẽ không quản việc em kết hôn, bên phía mẹ em, em sẽ cùng mẹ nói chuyện, bà ấy sẽ không phản đối đâu."

Tiêu Chiến hô hấp cứng lại.

Vương Nhất Bác há miệng thở dốc, muốn bổ sung thêm cái gì đó, nhưng không nghĩ ra được gì, kéo căng mặt tổng kết lại, "Dù sao.......... Ý em chính là như vậy, anh hiểu mà."

Tiêu Chiến hạ mi mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Ừ, anh hiểu."

"Cảm ơn......." Anh dừng lại một chút, tựa hồ cảm thấy có chút buồn cười, nhưng vẫn kiên trì nói ra, "Cảm ơn Vương lão sư."

.

.

.

Tuy rằng cũng là một nam nhân trưởng thành, nhưng dưới sự áp đảo cùng thể lực của người trẻ tuổi vẫn yếu thế, thời điểm Tiêu Chiến đứng dậy đi vào phòng tắm chân vẫn mềm nhũn, cũng may là có bao, không cần tốn sức rửa sạch, lúc tắm xong đi ra, Vương Nhất Bác đã đổi xong đệm cùng vỏ chăn khác, nửa quỳ ở trên giường vuốt vuốt nếp nhăn.

Thấy Tiêu Chiến đi ra, Vương Nhất Bác hướng anh vẫy vẫy tay nói, "Đến đây, em sấy tóc cho anh."

Tiêu Chiến nhíu mày, "Em không sợ họ biết chúng ta ở trong nhà hả?"

Vương Nhất Bác nói, "Anh cũng ngủ một giấc rồi, bọn họ ăn cơm xong thì liền ra ngoài xem phim, phỏng chừng tối mới về."

Tiêu Chiến nói thầm một tiếng, "Vẫn rất tình cảm đó chứ."

Vương Nhất Bác không nói gì, lại lần nữa vẫy vẫy tay.

Tiêu Chiến ngoan ngoãn ngồi ở trước mặt cậu, tùy ý để Vương Nhất Bác lấy khăn cẩn thận lau tóc, sau đó cầm máy sấy lên, ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại, nhiệt độ từ máy sấy phả lên có chút ấm áp.

Anh hưởng thụ híp híp mắt, được thỏa mãn như là một con mèo phơi nắng ngoài ban công, Vương Nhất Bác đáy mắt hàm chứa ý cười, sấy khô tóc xong, cũng thưởng thức biểu tình khó có được trên gương mặt anh trai mình, ngón tay phủ xuống gáy anh, nói, "Có đói không?"

Tiêu Chiến đáp, "Đói chết rồi, ăn gì đây?"

Vương Nhất Bác nói, "Ra ngoài ăn."

Tiêu Chiến hai mắt sáng rực lên, "Ăn lẩu nha?"

Vương Nhất Bác cười cười, "Đều được hết."

Hai người trẻ tuổi chuẩn bị một chút, Tiêu Chiến trực tiếp mặc luôn áo khoác của Vương Nhất Bác ra ngoài, tướng mạo bọn họ đồng dạng xuất chúng, dáng người cao ngất, thời điểm người đi đường nhìn thoáng qua, đều nhịn không được mà quay đầu liếc mắt nhìn, thấy hai đại nam nhân trên mặt mang theo ý cười, dán sát lại gần nhau, không biết là đang nói cái gì.

Bởi vì một vài nguyên nhân không thể nói, Tiêu Chiến hiếm khi nghe thấy Vương Nhất Bác quản thúc mình.

Tiêu Chiến trầm mặc, vẫn là thở dài cầm đũa lên, "Bên phía chương trình, thông báo gì chưa?"

Vương Nhất Bác một bên gắp rau một bên nói, "Màn nhảy lần trước của em, liền được người hướng dẫn phát ra rồi, mặt khác cũng bảo sẽ cắt vài đoạn đi, kì hai chiếu lên sẽ không có vấn đề gì nữa."

Tiêu Chiến nói, "Vậy những thí sinh khác thì sao? Sẽ không nói ra chứ?"

Vương Nhất Bác không để ý lắm, "Bọn họ có nói cũng không sao cả, đều là muốn dựa vào chương trình để được debut, không cần thiết phải làm vậy. Huống chi em đi rồi, sẽ bớt cho bọn họ một đối thủ mạnh, rất tốt mà."

Cậu nói những lời này không chút chú ý, Tiêu Chiến ngồi ở đối diện lại không nhịn được phun tào, "Nào có ai tự nói mình như vậy chứ!"

Vương Nhất Bác nói, "Vốn là thế mà. Thời điểm cần khiêm tốn em sẽ không tự cao, nhưng ở trong lĩnh vực của em, ở trên sân khấu, em tuyệt đối sẽ không đứng dưới đầu kẻ khác đâu."

Tiêu Chiến tấm tắc nói, "Vương lão sư quả nhiên lợi hại, khi nào cũng dạy anh đi?"

Vương Nhất Bác: "Anh muốn học?"

Tiêu Chiến thấy cậu hé ra biểu tình nghiêm túc, ngay lập tức sáng tỏ nói, "Anh bề bộn nhiều việc, phải kiếm tiền nuôi gia đình, không rảnh!"

Vương Nhất Bác eo một tiếng, "Rõ ràng là không muốn học."

Tiêu Chiến dựng thẳng đôi đũa lên, uy hϊếp nói, "Lần sau ăn lẩu thật cay."

Vương Nhất Bác lập tức thỏa hiệp, "Muốn học lúc nào thì học lúc đó, nghe anh hết."

Tiêu Chiến lúc này mới buông tay xuống.

Bọn họ cơm nước xong xuôi, đợi đến lúc tính tiền chuẩn bị về nhà, ở trong quán lẩu bất ngờ có fan hâm mộ của Vương Nhất Bác nhận ra cậu, Tiêu Chiến đứng ở bên cạnh, nhìn thấy thằng nhóc theo thói quen nâng nâng cằm, lấy bút ký tên cho fan, cuối cùng đương nhiên cũng phải có thêm một câu khen ngợi.

Tiểu cô nương trong lòng đặc biệt nhảy nhót, "Cảm ơn ca ca! Ca ca siêu cấp đẹp trai!"

Vương Nhất Bác nắm bả vai Tiêu Chiến, nói, "Vậy à, có điều anh của anh còn đẹp trai hơn."

_---/---_

Ủa web =)))))))))))))))