Chương 20

Kì thứ nhất chương trình ngày đó, là Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đi, xung quanh đều là fan hâm mộ, còn mang theo banner để cổ vũ, anh trước giờ đều chỉ nhìn thấy ở trên mạng, lần đầu tiên xem trực tiếp như này, còn cảm thấy rất thú vị, cứ liên tục ngó nhìn, bị Vương Nhất Bác ấn cái ót đè lại vào trong xe, nói, "Có gì hay mà nhìn."

Tiêu Chiến nhe răng nhếch miệng đánh móng vuốt cậu, "Đây không phải là do cảm thấy mới lạ sao."

Vương Nhất Bác kéo thấp vành mũ xuống một chút, "Chờ em quay xong thì đến đón em?"

Tiêu Chiến ừ một tiếng, âm cuối hơi lên cao, "Không cho anh xem?"

Vương Nhất Bác xoay mặt nhìn anh, giọng nói hơi mềm mại, "Thời gian quay lâu như vậy, người vừa đông vừa ầm ĩ, không bằng anh về xem video còn hơn."

Tiêu Chiến một tay đặt lên vô lăng, nói, "Cái này không phải là vì thích xem em trực tiếp diễn sao, còn chưa xem qua bao giờ."

Vương Nhất Bác cong lên khóe môi nở nụ cười, "Chờ em sau này tự mình mở concert, sẽ cho anh ngồi hàng ghế đầu tiên."

Tiêu Chiến buồn cười, "Nhanh như thế đã nghĩ đến chuyện concert?"

Vương Nhất Bác nói, "Chuyện sớm muộn mà."

Tiêu Chiến không trả lời, chỉ cười theo cậu.

Anh biết Vương Nhất Bác từ nhỏ chính là như vậy, đến bây giờ cũng chưa từng thay đổi, thời điểm cậu đối với bên ngoài sẽ có chút thu liễm, nhưng nếu đối với những người bên cạnh, cảm thấy cậu thế nào cũng không hề thay đổi gì so với lúc nhỏ.

Có điều ở trước mặt thiếu gia này, vẫn là không thể khen nhiều quá, nếu không cái đuôi của cậu sẽ vểnh lên trời.

Anh kiên trì muốn ở lại xem, chỉ nói là nếu bản thân mình mệt mỏi thì sẽ về trước, Vương Nhất Bác vì thế mà không đuổi được người, trước khi quay chương trình thì các thí sinh đều đã ở công ty nhà mình trang điểm rồi mới đến, đến phòng nghỉ chờ quay là được.

Nhưng Vương Nhất Bác lại không giống như thế, đến nơi rồi mới chậm rãi trang điểm cũng tạo hình, công ty giúp cậu sắp xếp thứ tự quay lùi về sau một chút, Tiêu Chiến lúc đó ngồi trên ghế bên cạnh Vương Nhất Bác nhìn stylist trang điểm lên mặt cậu, từ đầu đến cuối đều duy trì một biểu tình, ngay cả lông mi cũng không thấy có động tĩnh.

Tiêu Chiến nghẹn đã lâu, nhớ đến một chương trình tống nghệ ở Hàn Quốc, khi đó tiểu nam sinh kia không muốn trang điểm, mỗi lần như thế là stylist lại phải dỗ cậu, đối phương liền cứng rắn trả lời, "Nhanh lên."

Vương Nhất Bác từ trong gương nhìn Tiêu Chiến, "......... Vẻ mặt đó của anh là gì thế?"

Tiêu Chiến nắm bàn tay lại, đưa lên khóe miệng mà che giấu khụ một tiếng, "........ Không có."

Stylist rất nhanh giúp cậu trang điểm, đuôi mắt mí mắt là màu nâu đỏ nhạt đang theo xu thế, phủ lên một mảng kim tuyến lấp lánh, dù là nhìn theo góc độ nào cũng thấy đẹp, Tiêu Chiến trộm ở bên người cậu mà giơ điện thoại lên, đổi lại là Vương Nhất Bác xoay người túm chặt lấy tay anh.

Stylist nhịn không được cười, "Đây là bạn cậu à?"

Tiêu Chiến ngăn lại lời nói của Vương Nhất Bác, "Cái đó, tôi là nhân viên công tác của Vương ca, ừm."

Vương Nhất Bác nghiêng mặt qua trừng anh.

Stylist thấy bầu không khí quanh hai người là lạ, liền không nói gì nữa, chỉ dặn dò hai câu rồi dọn dẹp đồ đạc rời đi.

Vương Nhất Bác mặc áo khoác, áo phông ở bên trong sơ vin khiến thắt lưng lộ ra đường cong xinh đẹp, lại đeo thêm một vài phụ kiện, sửa sang xong xuôi, đứng ở trước mặt Tiêu Chiến cong thắt lưng xuống, hôn khóe môi anh một cái.

Tiêu Chiến bỗng nhiên bị tập kích: ......... Cũng quá bạo dạn rồi đó.

Vương Nhất Bác trầm giọng nói, "Em đưa Wechat của anh cho trợ lý, đợi lát nữa cô ấy đưa anh vào, có chuyện gì thì có thể nói với cô ấy."

Tiêu Chiến cong môi lên, ánh mắt trong suốt, "Có tự tin không?"

Vương Nhất Bác a một tiếng, "Em đến là để giành quán quân đó."

.

.

.

Quay bảy, tám giờ, hơn nữa Tiêu Chiến còn phải đuổi kịp tiến độ công việc, đích xác là có chút chống đỡ không được, liền đi về phòng nghỉ chợp mắt một lúc.

Anh ngủ rất sâu, gần đến giờ Vương Nhất Bác lên sân khấu, vẫn là trợ lý cẩn thận gọi anh dậy, đưa một Tiêu Chiến vẫn còn buồn ngủ đi vào.

Trong này không có fan hâm mộ, sở dĩ là khu vực xem của nhân viên công tác, tuy rằng góc nhìn có hơi kém một chút, nhưng tốt xấu gì cũng yên tĩnh hơn ngoài kia.

Ngọn đèn trên sân khấu tắt hết toàn bộ, duy chỉ còn lại một ngọn đèn trên đỉnh đầu Vương Nhất Bác, chiếu lên mái tóc cậu tạo thành một vòng sáng.

Từ lúc bài hát được bật lên, gương mặt hơi nghiêng một chút, lông mi khẽ đưa lên, cùng với đường cong cần cổ như được điêu khắc, cậu nâng cằm, toàn thân chuyển động, ở một đoạn nhạc cao trào nào đó mà dang hai tay ra, độ mạnh mẽ của động tác tăng thêm mười phần, ngay cả bằng mắt thường cũng thấy được cổ tay hữu lực, vì vô số lần luyện tập mà cơ thể nhớ được từng động tác vũ đạo, tất cả đều rất xinh đẹp.

Cơn buồn ngủ của Tiêu Chiến nhất thời bay đi mất.

Cuộc thi của mấy năm trước, anh cũng từng xem ở trên TV, bị biên tập thành rất nhiều đoạn cut, không giống đang xem trực tiếp như bây giờ.

Vương Nhất Bác của hiện tại, còn làm tốt hơn trước kia, khí thế bức người khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Cậu nhảy còn chưa được một phần ba, ban giám khảo đã đều cho điểm cao chót vót, lại một lần nữa chuyên tâm nhìn lên sân khấu.

Những thí sinh ở bên dưới da đầu không ngừng run lên.

Trong những người này, không thiếu thực tập sinh ra nước ngoài, có những người đã debut, cũng có người từng tập nhảy đến hơn mười năm, nhưng lúc này ở bên dưới nhìn lên sân khấu, có ảo giác mình sẽ bị loại.

Cậu trẻ tuổi xinh đẹp mạnh mẽ như vậy, ở trên sân khấu như là một viên ngọc tỏa ra hào quang chói mắt, có thể áp hết ánh sáng của những người bên cạnh.

Giống như lưỡi dao sắc bén không thể đưa tay lại gần, nếu không sẽ bị sự sắc lạnh của cậu chớp mắt làm cho tổn thương.

Tiêu Chiến lúc này mới cảm giác được, cậu xuất ngoại vài năm, rốt cuộc lột xác thay đổi mạnh mẽ đến bước nào rồi.

Tuy nhiên cảm giác này đến lúc Vương Nhất Bác nhận phỏng vấn thì toàn toàn mất hết.

Chương trình sắp xếp phỏng vấn, sẽ lựa chọn hỏi một số câu hỏi, hỏi Vương Nhất Bác vì sao tham gia cuộc thi, dù sao cũng đã debut khi ở Hàn Quốc rồi, Tiêu Chiến nhìn đứa nhóc ở trước màn hình, gương mặt đặc biệt đen lại mà nhướng mi, ngũ quan xinh đẹp được đặc tả.

Anh trong lòng lộp bộp hai tiếng.

Quả nhiên, Vương Nhất Bác trả lời, "Debut rồi thì không được tham gia cuộc thi sao?"

Tiêu Chiến đỡ trán.

Người phỏng vấn trầm mặc một cách quỷ dị, lại hỏi, "Tham gia cuộc thi lần này, mục tiêu là đoạt giải quán quân à?

Vương Nhất Bác nói, "Không thì sao?"

Người phỏng vấn: ...............

Hắn cầm giấy run nhè nhẹ, cố nén xuống mà hỏi câu hỏi cuối cùng, "Có cái gì muốn nói với fan đang xem không?"

Vương Nhất Bác trầm ngâm, "Xem vui vẻ."

Người phỏng vấn: .............. Để tôi đi chết đi.

(Kiếp trước tạo nghiệp, kiếp sau làm người phỏng vấn WEB :)))))))

Vương Nhất Bác phỏng vấn xong, liền thỏa mãn về tìm Tiêu Chiến, cũng may đối phương đang ở chỗ trợ lý, cậu chạy đến, vọt đến trước mặt Tiêu Chiến, vì vội vàng chạy đến đây, chóp mũi vẫn còn lưu lại một tầng mồ hôi mỏng, ánh mắt sáng trưng, nói, "Thế nào? Anh xem chưa?"

Ánh mắt Tiêu Chiến rất ôn nhu, "Vô cùng tốt."

Vương Nhất Bác trợn to mắt, "Thật?"

Khóe môi Tiêu Chiến không che giấu được cười cười, "Thật, thí sinh Vương Nhất Bác, em siêu cấp đẹp trai."

Trợ lý nghe hai câu thì nghe không nổi nữa, mang theo áo khoác của Vương Nhất Bác yên lặng rời đi, để lại thằng nhóc đang hưng trí bừng bừng túm Tiêu Chiến ra khỏi nơi này, đi lấy xe.

Cậu thấy Tiêu Chiến vẻ mặt không giấu đi được mệt mỏi, liền xung phong ngồi vào ghế lái, anh thì ngồi ở ghế phó lái bên cạnh, nghiêng mặt nhìn Vương Nhất Bác hơi thất thần.

Vương Nhất Bác một bên lái xe một bên nói chuyện với Tiêu Chiến được nửa chừng, mới phát hiện Tiêu Chiến không chuyên tâm, lúc đợi đèn xanh thì đẩy anh một cái, "Này, phát ngốc cái gì đấy."

Tiêu Chiến chậm rãi cười rộ lên, "Không có gì, chỉ là cảm thấy, em thật sự trưởng thành rồi."

Vương Nhất Bác hơi cong mày lên, hồ nghi nhìn anh, "Lời này hình như anh từng nói rồi."

"Vậy sao." Tiêu Chiến cười vươn tay xoa nhẹ tóc cậu, "Vậy anh đổi cách nói, đổi thành cái cách mà em thích nghe."

Vương Nhất Bác nói, "Anh nói đi."

Tiêu Chiến đáp, "Ít nhất từ giờ khắc này, anh sẽ không coi em như em trai."

"Em là một người độc lập, mạnh mẽ, hơn nữa có thể trở thành người cùng anh hẹn hò rồi."

Anh nói xong, nhìn vào đôi mắt tròn to đen láy của Vương Nhất Bác, đôi mắt cong lên như trăng khuyết.

Thật ra anh vẫn còn lời chưa nói.

Anh vừa thất thần, chỉ là đột nhiên nhớ đến lời bài hát nào đó, đổi góc nhìn mà nói, đặt lên người Vương Nhất Bác lại càng thích hợp.

Nhưng mà cậu hiện tại đã không chỉ là một ngôi sao cô đơn nữa rồi.

_---/---_

Chương sau là chương ảnh ó, chương ảnh = R18 ó mng :)))))) tui đoán là em bé đoạt quán quân rồi sau đó.... 🤔