Chương 19

Tiêu Chiến cứng ngắc lại, ánh mắt nhắm chặt, lông mi run rẩy như cánh bướm, Vương Nhất Bác nhịn không được, cúi người đặt môi lên lông mi dài mỏng kia, đầu lưỡi đảo qua lông mi, liếʍ đến ướt sũng, Tiêu Chiến hơi thoái lui về phía sau, lại bị Vương Nhất Bác đè lại bả vai, thấp giọng gọi một tiếng ca, nói, "Được không........?"

Tiêu Chiến mím môi không nói câu nào, tùy ý để Vương Nhất Bác nửa quỳ ở trước người anh, khoảng cách tiếp xúc giữa môi và chóp mũi cùng sườn mặt quá gần, hơi thở ấm áp phả lên trên mặt, anh chết cũng cố giằng co với Vương Nhất Bác, không cự tuyệt, nhưng cũng không gật đầu đồng ý.

Bàn tay Vương Nhất Bác lặng yên không một tiếng động mà chậm rãi trượt xuống dưới bụng anh, luồn vào trong quần thăm dò, Tiêu Chiến luống cuống tay chân mà đẩy cậu ra, nhưng vẫn chậm hơn so với Vương Nhất Bác, đối phương nâng mắt lên nhìn anh, kinh ngạc nói, "Ca........."

Tiêu Chiến cũng cứng rồi.

Anh có chút thẹn quá hóa giận, đẩy Vương Nhất Bác nói, "Không ngủ thì cút ra ngoài!"

Vương Nhất Bác có chút hít thở không thông, bên dưới cầm lấy thứ nóng bỏng, động tác hơi trúc trắc, Tiêu Chiến từ từ nhắm lại hai mắt, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi, hàm răng run rẩy, Vương Nhất Bác nhìn đến tim đều mềm nhũn, áp sát đến hôn khóe môi cùng cằm anh, nhẹ giọng dỗ dành, "......... Không sao đâu, ca."

Tuy nói nam nhân trưởng thành có du͙© vọиɠ rất bình thường, nhưng Tiêu Chiến bận rộn quen rồi, tâm tư trong sáng đã lâu, thỉnh thoảng tự mình lộng cũng chỉ qua loa, càng đừng nói ở nhà, trong lúc trưởng bối ở dưới nhà, mình lại cùng em trai không cùng huyết thống làm chuyện không trong sáng, bầu không khí nóng như muốn bốc cháy, chóp mũi còn mơ hồ lưu lại chút mồ hôi, khiến anh nhịn không được hốc mắt đỏ lên, ánh mắt lấp lánh nước nhìn Vương Nhất Bác, vẻ mặt quật cường lại trông giống như đáng thương đến khó hiểu.

Vương Nhất Bác sờ chất dịch trắng mịn, chạm nhẹ lêи đỉиɦ lỗ nhỏ, lúc nhẹ lúc mạnh xoa vuốt.

Tiêu Chiến cả người nhất thời giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, muốn lui lại về phía sau, lại bị Vương Nhất Bác đè lại thắt lưng, dùng sức cắn môi, thở dốc nói, "Trốn cái gì."

Anh cả người đều khẩn trương muốn chết, càng khẩn trương, kɧoáı ©ảʍ trong bóng tối lại càng phóng đại lên gấp bội, từ xương sống chạy lên trên đầu, thân người kéo căng, tùy ý Vương Nhất Bác đặt anh ở dưới thân, tiếng hôn môi cùng tiếng nước ướŧ áŧ như hòa vào nhau, không thể khống chế mà chui vào màng nhĩ.

Cái loại khẩn trương này lên đến đỉnh điểm là lúc ở ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, hình như là Tiêu phụ, đang bảo dì Vương tìm thứ gì đó, đi tới đi lui, bình thường xem nhẹ âm thanh này nay lại trở nên càng rõ ràng, tiếng giày đi lại trên hành lang, dần dần hướng về phía phòng của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nước mắt đều muốn chảy ra rồi, Vương Nhất Bác đưa tay ra phía sau lấy chăn trùm lên đầu hai người, tiếng thở dốc ồ ồ giao hòa một chỗ, động tác lại càng nhanh hơn, vết chai ở lòng bàn tay cọ qua, anh nhẫn nhịn rất vất vả, cảnh cáo gằn từng tiếng xen kẽ với tiếng rêи ɾỉ, dừng lại ở lỗ tai Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến nói, "Em đừng......... Lát nữa họ sẽ vào........"

Vương Nhất Bác không nói câu nào, chuyên chú lộng, vuốt bên ngoài từ trên xuống dưới, lại bóp nhẹ một cái, Tiêu Chiến nào đã trải qua cảm giác như này, nức nở vài tiếng, đầu gối cử động muốn đạp bụng Vương Nhất Bác đẩy ra, lại bị túm lấy cẳng chân, người cậu cứ thế chen vào giữa, không cho phép anh cử động.

Tiếng nói chuyện, tiếng bước chân, cùng với hô hấp ướŧ áŧ ở trong không gian nhỏ hẹp, hết thảy đều được phóng đại, Tiêu Chiến không dám mở miệng, sợ bản thân mình phát ra âm thanh xấu hổ, bị người bên ngoài nghe thấy.

Anh nghẹn muốn khóc, cả người cũng cứng ngắc sắp chết, Vương Nhất Bác thấp giọng dỗ hai câu cũng không cứu vớt được gì, bàn tay nảy sinh xấu xa mà dùng sức lộng rất nhanh, vuốt vài cái, Tiêu Chiến rốt cuộc nhịn không được, từ trong cuống họng nghẹn ngào nói, "Đừng, đừng lộng nữa...... Em còn là con người sao........"

Cơ thể anh vô cùng mẫn cảm, lại bị Vương Nhất Bác dưới tình huống như này trêu chọc, rất nhanh liền phóng ra, dựa vào bả vai Vương Nhất Bác thở hổn hển, nước mắt đọng quanh khóe mắt, Vương Nhất Bác dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu anh, nói, "Ca?"

Tiêu Chiến thở dốc, há miệng cắn lên vai Vương Nhất Bác một cái.

Vương Nhất Bác shhh một tiếng, nhéo nhéo mặt Tiêu Chiến, tay dài với đến đầu giường lấy khăn giấy giúp anh lau, hô hấp không ổn lắm, nói, "Ca."

Tiêu Chiến nghiến răng nói, "Cái gì!"

Vương Nhất Bác cười cười, "Thích không?"

Tiêu Chiến nói, "Cút!"

Vì thế Vương Nhất Bác nhu thuận liền cút, trong lúc Tiêu Chiến thu dọn, cậu buồn bực đi vào phòng tắm, thời điểm trở về vào trong chăn, cả người như tỏa ra hơi lạnh, Tiêu Chiến nhe răng nhếch miệng mà ôm cậu, nói, "Mùa đông tắm nước lạnh, em nghĩ cái gì thế?"

Vương Nhất Bác thấp giọng nở nụ cười, "Không sao."

Cậu vòng cánh tay qua, ôm đối phương vào trong ngực, giống như là trước kia Tiêu Chiến ôm cậu vậy, lấy một tư thế cảm giác an toàn mà cùng một chỗ, Tiêu Chiến lẳng lặng nghe tiếng mưa rơi trong chốc lát, không ngủ được, nhưng mà ở trong lòng đối phương mà từ từ nhắm lại hai mắt, không hiểu sao lại cảm thấy rất an toàn.

Vương Nhất Bác trầm mặc một hồi, đột nhiên nói, "Có phải hôm nay anh từng hỏi em vì sao ở nước ngoài không liên lạc với anh?"

Tiêu Chiến ừm một tiếng, giọng mũi mềm mại, giống như một con mèo con được thỏa mãn, nói, "Không phải lúc đó em không muốn nói? Bây giờ đổi ý rồi?"

Vương Nhất Bác nói, 'Thật ra không có gì, chỉ là rất nhớ anh."

Tiêu Chiến nói, "Cái gì?"

Vương Nhất Bác đáp, "Em nói, em sợ thường xuyên liên lạc với anh, sẽ nhịn không được mà chạy về."

"Sau khi nghĩ lại, chạy đi chạy lại hai ngày, vẫn bị công ty đè ép, phỏng chừng cũng không có thời gian ở bên cạnh anh, từ đó đợi đến lúc quay về, có thể sẽ càng nhớ anh, cho nên liền liều mạng nhịn xuống."

Tiêu Chiến bật cười, "Vậy sao trước đó em không nói?"

Vương Nhất Bác mạnh miệng, "Cái này có gì tốt mà nói, anh cũng không đến Hàn Quốc thăm em."

Tiêu Chiến khựng lại, "Từng nghĩ qua rồi."

Vương Nhất Bác nói, "Nghĩ cái gì?"

Tiêu Chiến đáp, "Có nghĩ đến việc thăm em, chỉ là ba cùng dì đều chưa đi, anh tùy tiện đến thấy có chút......."

Vương Nhất Bác giật mình.

Sự quấn quýt của bọn họ cứ dựa vào tuổi mà lớn lên từng chút một, mới đây còn cảm giác được đối phương không thích mình, cũng cảm thấy vì quan hệ anh em không huyết thống mà khổ sở, tình yêu cũng như bị cản trở vậy, làm cái gì cũng đều sợ sẽ xảy ra sai lầm.

Vương Nhất Bác trước kia không được yêu thương, Tiêu Chiến lại lặng lẽ âm thầm bao dung cậu.

Tiêu Chiến lùi bước vì suy tính tuổi tác, lại bị Vương Nhất Bác tiến lên tấn công.

Như là ngày đầu tiên gặp nhau, Tiêu Chiến nhìn thấy đối phương, ánh mắt như rực sáng phát ra ánh sáng xinh đẹp, động tác đầu tiên đã là ôm chầm lấy đối phương, định mệnh cứ như vậy mà giao nhau, quấn quýt, thẳng đến khi cả hai hợp lại thành một.

Bọn họ vẫn sẽ gặp nhau.

Dù là ở giữa hàng ngàn người, ở một ngã rẽ, ở một địa phương nào đó, chỉ cần liếc mắt một cái hoặc là tứ chi tiếp xúc, mắt thường cũng có thể thấy được bắt đầu một mối quan hệ trong tương lai.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác không nói gì, ngón tay hạ xuống mặt cậu, nói, "Đang ngủ?"

"Không." Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh, dán tại khóe môi nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn, lại hôn ở hai bên má mềm mại, nhẹ giọng nói, "Tất cả mọi thứ đều rất tốt, ngoại trừ đặc biệt nhớ Tiêu Chiến."

_---/---_

🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺