Chương 21

Hai anh em quay về, mới phát hiện hai trưởng bối bận công tác không ở nhà, Tiêu Chiến ở phòng bếp lục lọi, còn một chút đồ ăn được, Tiêu Chiến xắn ống áo lên lấy thức ăn và gia vị ra, cũng không quay đầu lại, nói, "Vậy hôm nay chúng ta ở nhà ăn lẩu được không?"

Anh chờ một lúc, không nghe thấy Vương Nhất Bác trả lời, vừa muốn ngoảnh đầu lại nhìn, đối phương đã kích động lao đến, từ phía sau ôm lấy Tiêu Chiến, dính chặt như keo dán, "Đều được hết."

Tiêu Chiến trên tay có nước, chỉ có thể lấy mu bàn tay đẩy đẩy trán Vương Nhất Bác, "Đừng làm nũng, qua đây giúp anh một tay đi."

Vương Nhất Bác nở nụ cười, "Em không làm nũng."

Tiêu Chiến nói, "Vậy bây giờ em đang làm cái gì đây?"

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng khụ một tiếng, như là có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nói ra, "......... Không có gì, chỉ là muốn ôm bạn trai em chút thôi."

Tiêu Chiến hít một ngụm khí, hai tai nháy mắt liền đỏ ửng, gò má cũng nóng hầm hập như bị thiêu đốt, thật sự là chống đỡ không được, tránh khỏi cánh tay Vương Nhất Bác, "Trời ơi, em đừng nói nữa, buồn nôn chết mất."

Vương Nhất Bác sờ sờ mũi, xắn ống tay áo lên chút nữa giúp Tiêu Chiến, nói sang chuyện khác, "Vậy em giúp anh rửa rau? Trong nhà có nguyên liệu không? Cần nấu không?"

Tiêu Chiến nâng tay lên sờ lên hai bên má nóng quá mức kia, "Ừm........ Trong nhà có, không cần nấu gì đâu, tùy tiện chuẩn bị chút là được."

Vương Nhất Bác gật gật đầu, ngoan ngoãn đi lấy đồ đặt vào bồn rửa sạch, Tiêu Chiến chậm rãi chuẩn bị một lúc, mới nói, "Chương trình phải quay mấy kì?"

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, "Hình như là mười hai kì?"

Tiêu Chiến nói, "Vậy quay đến gần tết à? Phải ở kí túc xá sao?"

Vương Nhất Bác khựng lại, hậu tri hậu giác mà xoay người nhìn Tiêu Chiến, "Đệt, em quên mất chuyện này."

Tiêu Chiến giương tay lên, vẩy nước lên mặt cậu, giả vờ mắng, "Chuyện này mà em cũng có thể quên được?"

Vương Nhất Bác thay đổi sắc mặt, "Vừa cao hứng cái, là quên mất nói với anh."

Tiêu Chiến không nói tiếp.

Anh vừa nghĩ liền biết Vương Nhất Bác cao hứng cái gì.

Tiêu Chiến thở dài, "Cũng không biết là có thể về không, vậy mà em vẫn muốn cùng nhau đón năm mới."

Vương Nhất Bác dựa sát lại, khẽ cắn một cái lên má Tiêu Chiến, "Không sao."

Tiêu Chiến ghét bỏ đẩy cậu ra, lau lau mặt, "Em là chó sao."

Vương Nhất Bác lập tức phủ nhận, nói, "Không có."

Tiêu Chiến nói, "Ai cắn anh thì người đó là chó."

Vương Nhất Bác nói lầm bầm, không đáp lời anh.

Tiêu Chiến lại nói tiếp, "Ai, anh rất thích cún con, dù sao cũng đáng yêu như vậy mà."

Vương Nhất Bác trầm mặc, nhỏ giọng, ".......... Gâu."

Tiêu Chiến quả thực muốn cười chết, đưa tay vò loạn mái tóc Vương Nhất Bác, "Được rồi được rồi, anh không trêu em nữa, nếu tổ chương trình cho phép người nhà đến thăm, anh sẽ đến thăm em, có điều phải có thành tích tốt cơ."

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm anh, đáy mắt như được gắn một mảnh ngôi sao sáng, dán sát đến trước mặt Tiêu Chiến, thấp giọng nói, "Hôm nay hai người kia không ở nhà, chúng ta........."

Tiêu Chiến không hiểu, "Cái gì?"

Vương Nhất Bác chặn Tiêu Chiến ở sát tủ lạnh, cầm cánh tay anh, mạnh mẽ kéo gần lại khoảng cách, khi nói chuyện môi nhẹ nhàng áp lại gần, "Lên phòng em được không?"

Tiêu Chiến ngây ra một lúc, phản ứng được lời Vương Nhất Bác có nghĩa gì, nhưng ngoài mặt vẫn muốn giả ngu, "Lên, lên phòng làm gì? Không ăn cơm sao?"

Vương Nhất Bác không trả lời câu hỏi của anh, ngược lại càng ép sát, môi phủ lên khóe môi anh, nhuốm mùi tìиɧ ɖu͙© mà liếʍ một cái, giọng nói khàn khàn, "......... Ca."

.

.

.

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác vác lên lầu như thế nào cũng không biết, hai người loạng choạng, trong lúc dây dưa giống như bị cắn rách môi, cánh môi bị đầu lưỡi đảo qua vừa đau vừa ngứa, nửa tha nửa túm vào trong phòng, Vương Nhất Bác ép Tiêu Chiến lên trên cửa, tay lướt ra phía sau, khóa cửa lại.

Tiêu Chiến bị ánh mắt của Vương Nhất Bác dọa đến da đầu run lên, sự uy hϊếp của thú săn mồi nặng nề áp chế đến, giống như hôm nay nhất định phải chiếm được anh, không kiêng nể gì nữa.

Đệm mềm mại, Tiêu Chiến bị ném lên giường mờ mịt nghĩ, giây tiếp theo, Vương Nhất Bác liền đè lên người anh, mái tóc màu bạc rũ ở trước trán, khẽ thở dốc nói, "Có thể không?"

Tiêu Chiến cau mày, hơi thở không ổn, không được tự nhiên mà nói, "........ Em đừng hỏi anh được không."

Vương Nhất Bác không dấu vết hạ môi xuống, bàn tay theo vạt áo rộng thùng thình của anh mà trượt vào, đầu ngón tay cậu có chút lạnh, Tiêu Chiến theo bản năng co rúm người, lập tức bị Vương Nhất Bác đè lại, như là khí thế ở trên sân khấu áp đến, Tiêu Chiến thật sự không dám động đậy nữa.

Vương Nhất Bác thuận thế giúp anh cởϊ áσ ra, ném xuống góc giường, lại một lần nữa hôn xuống, răng nhay nhay từ phần thịt cổ trở xuống, lúc nhẹ lúc mạnh, lưu lại không ít dấu hôn, thời điểm dừng lại trước ngực, hạt đậu bị đầu lưỡi liếʍ trong bầu không khí lạnh lẽo mà gắng gượng cứng lên, Tiêu Chiến run rẩy, giọng nói cũng đang phát run, "Em đừng........."

Âm cuối lập tức bị cái cắn nhẹ của Vương Nhất Bác mà nuốt vào.

Hốc mắt Tiêu Chiến nháy mắt liền đỏ, xung quanh khóe mắt đều nhiễm ướt nước, lông mi ướt sũng, như là một con mèo bị chấn kinh, hơi thở nặng nề cắn lấy môi dưới, dùng sức đến mức phiếm ra một màu trắng bệch, bị Vương Nhất Bác đẩy ra rồi dùng ngón tay đưa vào, thấp giọng nói, "Cắn em là được rồi."

Vừa dứt lời, Tiêu Chiến liền cắn một cái, để lại một dấu răng, Vương Nhất Bác giả bộ hô một tiếng kêu đau, Tiêu Chiến liền buông lỏng miệng, do dự một chút, mới hôn lên ngón tay.

Vương Nhất Bác híp mắt lại, bàn tay luồn vào mái tóc mềm mại của anh, bắt buộc Tiêu Chiến phải ngẩng đầu, sau đó hôn một cái thật sâu.

Tiêu Chiến bị hôn có chút khó thở, bàn tay đặt ở sau tấm lưng rộng lớn của đối phương, bởi vì không khống chế được lực đạo, đầu ngón tay hơi ấn xuống, cách lớp vải cũng có thể để lại dấu móng tay. Vương Nhất Bác dừng lại một chút, đột nhiên ánh mắt phát quang, luồn tay xuống như là thô bạo nắm lấy quần anh, đưa tay vào thăm dò xoa vuốt.

Tiếng kinh hô của Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác nuốt đi bằng sạch, còn hơn động tác ngây ngô lần trước nhiều, lần này rõ ràng là ngựa quen đường cũ, cầm lấy vật nóng bỏng kia lộng hai cái, đầu ngón tay đưa đến đỉnh mẫn cảm ấn nhẹ, Tiêu Chiến cúi đầu co rút, nháy mắt bị kɧoáı ©ảʍ tập kích mà run rẩy, từ sống lưng chạy lên.

Vương Nhất Bác thở hổn hển, rút tay về, giây tiếp theo, liền lấy tính khí nóng bỏng ra, ở trước mặt anh lộng đến cứng lên, Tiêu Chiến trợn mắt nhìn, trong lòng đệt một tiếng, rõ ràng là còn lớn thêm một vòng, kí©h thí©ɧ ánh mắt của anh.

Anh cắn chặt răng, mông bất an ở trên giường cọ cọ, Vương Nhất Bác ngậm lấy môi anh, hơi thở giao hòa, nhẹ nhàng gọi một tiếng, ca.

Tiêu Chiến hung hăng cắn cậu một cái, "Em....... Ở trên giường đây là cái tật xấu gì vậy."

Vương Nhất Bác nở nụ cười, bàn tay xấu xa trượt ra phía sau tìm kiếm, bị Tiêu Chiến theo bản năng tóm được.

Tiêu Chiến đối diện với ánh mắt của cậu, ngập ngừng nói, "......... Không có đồ để bôi trơn, sẽ không dễ làm."

Vương Nhất Bác nhíu mày, còn nghiêm túc tự hỏi, "Vậy........ Vậy em không thể vào?"

Tiêu Chiến yên lặng trong lòng như có núi lửa.

Không đợi anh trả lời, ngón tay của Vương Nhất Bác đã từ huyệt khẩu dò xét đi vào, Tiêu Chiến nhất thời cả người căng thẳng, đổi lại là mông bị đối phương đánh một cái, thấp giọng như ra lệnh, "Thả lỏng chút."

Tiêu Chiến cắn răng, "........ Anh không muốn."

Vương Nhất Bác ôn nhu hôn lên má anh mấy cái, "Không sao đâu."

Vách thịt bên trong gắt gao bao lấy ngón tay, vào rất gian nan, Tiêu Chiến khẩn trương hít một ngụm khí lạnh, càng lúc càng đi sâu vào. Vương Nhất Bác khó khăn thở dốc, đầu ngón tay chậm rãi thăm dò, hạ thân lại không đứng đắn mà cọ lên đùi trong Tiêu Chiến.

Bọn họ quần áo đồng dạng không chỉnh tề, dán sát lại gần, hô hấp cùng tiếng thở dốc hòa quyện vào nhau trong không gian nhỏ hẹp, bầu không khí kiều diễm như sắp nổ tung đến nơi, ở trong phòng em trai không cùng huyết thống mà làm loại chuyện này, hai người kia thì không biết khi nào sẽ về, Tiêu Chiến cảm thấy thẹn đến cả người đỏ rực, nhắm chặt mắt, lông mi không nhịn được mà run rẩy, giống cánh bướm mềm mại.

Vương Nhất Bác thong thả mà kiên định cho thêm một ngón tay, Tiêu Chiến run càng lợi hại, bị Vương Nhất Bác thân mật hôn lên vành tai, lại một lần nữa dỗ dành, "Thả lỏng chút....... Ca, vậy em mới vào được....."

Tiêu Chiến hận không thể che lỗ tai mình lại.

Nhưng lúc này không biết ngón tay Vương Nhất Bác chạm vào nơi nào, Tiêu Chiến ở trong l*иg ngực cậu mà run mạnh.

Vương Nhất Bác nghi hoặc, "Ca?"

Tiêu Chiến chôn mặt vào bả vai cậu, khoảng cách giữa Vương Nhất Bác và anh rất gần, mơ hồ nghe thấy một câu thô tục.

Cậu thử dùng đầu ngón tay ấn vào chỗ mềm mại kia một cái, Tiêu Chiến ở trong lòng như là một con mèo được thoải mái, từ trong cuống họng không thể khống chế được mà phun ra một tiếng rêи ɾỉ thỏa mãn.

Vương Nhất Bác nháy mắt hiểu được cái gì.

Tiêu Chiến sống chết cắn chặt răng, nhịn xuống âm thanh phát ra từ khóe môi bởi vì cảm giác kỳ quái kia, Vương Nhất Bác giống như lấy đi mạch máu của anh, thập phần ác liệt mà đút thêm một ngón tay nữa, liên tục ấn vào một điểm, Tiêu Chiến bị kɧoáı ©ảʍ xa lạ chưa từng có biến trước mắt mình thành một màu đen, không thể chống đỡ được, tính khí đang cọ ở cơ bụng Vương Nhất Bác liền phóng ra.

Vương Nhất Bác cúi đầu, nghiêng mặt ngậm lấy yết hầu Tiêu Chiến, mồ hôi từ thái dương chảy dọc xuống, mở đầu gối Tiêu Chiến ra, hạ thân đặt ở huyệt khẩu anh đẩy đẩy, nói, "Một lần nữa?"

_---/---_

Vì sao vẫn chưa bị ăn sạch, vì saooooo ༎ຶ‿༎ຶ

À mng nè, có vấn đề khá là nhạy cảm, tui vẫn không lười đâu đúng không? Vẫn chăm mỗi ngày đều ra chương, cho nên đừng giục tui, nhất là giống như ra lệnh "Nhanh lên" "Mau lên". Tui không nói đến những câu "Hóng chương sau" đâu nha vì như thế không vấn đề gì cả. Tui cũng không phải là thiên tài mà, không thể trans liên tục được nên mọi người thông cảm cho tui ( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅ )