Chương 16

Tiêu Chiến ở trong lòng cậu trong nháy mắt cứng ngắc, tiếp đó nhẹ giọng cười rộ lên, nói, "Lớn như vậy còn thích làm nũng à."

Vương Nhất Bác cúi đầu ừm một tiếng, "Chỉ cạnh anh thôi."

Tiêu Chiến nâng tay lên, sờ mái tóc rối bù của cậu, "Vương Nhất Bác, chúng ta nói chuyện chút đi?"

Nắm tay Vương Nhất Bác siết chặt lại, "Nói chuyện gì?"

Tiêu Chiến bất đắc dĩ nói, "Em buông ra trước đã."

Vương Nhất Bác nói, "Cứ để như này nói đi."

Tiêu Chiến dở khóc dở cười, "Em như này sao anh nói được."

Vương Nhất Bác lúc này mới chậm rãi thu tay về, nhìn thấy Tiêu Chiến quay sang đối mặt với mình, nói, "Anh muốn nói với em chuyện gì?"

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm mắt cậu, nói, "Em tức giận là bởi vì từ lúc trước khi xuất ngoại anh vẫn luôn trốn tránh em?"

Vương Nhất Bác tìm ra trọng điểm trong lời nói của anh, "Trốn tránh em?"

Tiêu Chiến nghẹn ở cổ, nói, "Trước tiên không nói đến cái này, chúng ta......."

Vương Nhất Bác nói, "Vì sao lại không nói cái này trước?"

Tiêu Chiến: ..........

Anh giơ tay đầu hàng, "Được rồi, anh nói không lại em, chúng ta không nói nữa, em ngủ đi."

Vương Nhất Bác đưa tay túm anh lại, trên mặt không có biểu tình gì, "Được, anh tiếp tục nói, em tức giận, sau đó thì sao? Anh muốn bồi thường em như thế nào?"

Tiêu Chiến nói, "Thật sự là vì thế....... vậy em muốn bồi thường như nào?"

Vương Nhất Bác nói, "Đón tết, cùng nhau về nhà ở."

Tiêu Chiến: "A?"

Vương Nhất Bác không ngại nói lại lần nữa, "Em nói, mừng năm mới, cùng nhau về nhà đi."

Tiêu Chiến sắc mặt có chút khó xử, "Anh mấy năm đã không về rồi, rất gượng gạo........"

Vương Nhất Bác nhìn vào mắt anh, "Hồi ăn tết trước khi em xuất ngoại, anh không ở nhà, cũng không thể cùng nhau đón tết, năm nay về, anh cũng không thể ở cạnh em sao?"

Tiêu Chiến trầm ngâm, "Vậy ở nhà mấy ngày, được chưa?"

Trên mặt Vương Nhất Bác lúc này mới có ý cười, "Mấy ngày cũng được rồi."

Tiêu Chiến nhìn cậu, trong lòng hơi chua xót, bọn họ tựa như đã nhiều năm không cùng tụ họp đón tết, hưởng thụ một cái tết trong phòng khách với tiết mục chào đón năm mới, trên TV là không khí đón tết tưng bừng, toàn là ăn một bữa cơm bên ngoài đối phó.

Ăn tết cũng thế, tuổi thơ của đứa nhỏ cũng thế.

Đến bây giờ bản thân mình vẫn còn thiếu cậu một chuyến đi chơi công viên.

Tiêu Chiến nói, "Trước khi tết em không phải làm gì à?"

Vương Nhất Bác đáp, "Đến phòng tập vũ đạo?"

Tiêu Chiến cười ra tiếng, nói, "Là cái phòng ngay dưới phòng làm việc của anh?"

Ánh mắt trong trẻo của Vương Nhất Bác nhìn anh, cũng không nói gì, nhưng khiến Tiêu Chiến trong đầu có ý niệm lùi bước, anh nghĩ như vậy, cũng đích xác là làm như vậy, anh nhịn không được mà lui từng bước về phía sau, lại không nghĩ sau lưng mình là giường, lúc này cước bộ xiêu vẹo, sau đó ngã xuống.

Trước khi ngã xuống, anh vô thức nắm lấy áo Vương Nhất Bác, túm cả đổi phương ngã xuống cùng.

Tiêu Chiến: ............

Anh thân thủ sờ sờ mái tóc mềm mại của người đang nằm trên người mình, cũng may là không cẩu huyết đến nỗi lúc ngã xuống thân mật hôn môi gì gì đó.

Vương Nhất Bác trầm giọng, "Ca...... Anh cũng quá chủ động rồi."

Tiêu Chiến nói, "....... Còn nói lung tung anh đá em ra ngoài."

Vương Nhất Bác rầu rĩ cười cười, Tiêu Chiến bị cậu đè nặng, cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ trong l*иg ngực đối phương.

Không phải là lạnh như băng giống trong video.

Tiêu Chiến đột nhiên vươn tay, dùng sức ôm chặt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác hơi kinh ngạc, "Ca.......?"

Tiêu Chiến nói, "Không phải trốn tránh em."

"Anh cũng sợ anh dạy hư em."

"Dù sao em còn nhỏ như vậy, cảm giác đối với một người, thích hoặc chán ghét, có thể chỉ là chuyện trong nháy mắt, nếu anh biến thành người dẫn đường cho em, có thể khiến em phán đoán sai lầm."

Vương Nhất Bác nói, "Chú nói như thế à?"

Tiêu Chiến: "Ừm. Tuy rằng lúc đó anh cũng cảm thấy chỉ là nói lung tung."

Vương Nhất Bác nhịn không được cong khóe môi lên.

Tiêu Chiến thở dài, "Nhưng sau này nghĩ lại, cũng không phải là nói lung tung mà."

Vương Nhất Bác ngồi dậy, thuận tay vò tóc nói, "Lại nữa rồi."

Tiêu Chiến bật cười, giúp cậu sửa lại cổ áo xộc xệch, "Anh chính là như vậy."

"Nghĩ quá nhiều, cũng sợ bản thân mình làm sai nhiều thứ."

Cậu buông tay xuống, nghiêng người về phía trước, tay chống xuống giường áp sát vào mặt Tiêu Chiến một chút, còn nghiêm túc nói, "Em cho tới bây giờ không cảm thấy anh có gì không tốt, mặc dù toàn là chọc cho em tức giận, cùng em cãi nhau, nhưng mỗi lần đến dỗ em cũng là anh, anh là một người dịu dàng, cũng là người vô cùng lương thiện vô cùng tốt."

"Em từ lúc lần đầu gặp anh liền thích anh, cho đến bây giờ, gần mười năm, em vẫn thích anh."

Tiêu Chiến nhịn không được hô hấp ngưng lại.

Vương Nhất Bác nói, "Anh trước kia từng nói qua, muốn em học cách chiều chuộng bản thân mình. Lời nói này anh có thể nói, nhưng bản thân anh lại ít thực hiện."

Vương Nhất Bác áp sát gần chút.

Đồng tử Tiêu Chiến phóng đại lên, cả người căng cứng, không lui về sau, cũng không đưa tay đẩy cậu ra.

Cái hôn có trong dự tính nhưng ngoài dự đoán chỉ áp lên trán, anh từ từ nhắm mắt lại, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.

Vương Nhất Bác nhìn thấy phản ứng của anh, sau đó thu người lại, nhịn không được cười đến run bả vai.

Tiêu Chiến: ...........

Anh khó chịu nói, "Cười cái mông."

Vương Nhất Bác nói, "Nếu không thích thì đẩy em ra là được rồi, không cần lo em đau lòng đâu."

"Tuy nhiên." Vương Nhất Bác kéo dài ngữ điệu, "Nếu như anh thật sự đẩy em ra, em sẽ không vui."

Tiêu Chiến nói, "Cái kiểu này, học từ ai đấy?"

Vương Nhất Bác dĩ nhiên là nói, "Học từ anh."

Tiêu Chiến hừ một tiếng, "Anh dạy em cái này khi nào."

Vương Nhất Bác nói, "Anh xem, đối với em đặc biệt tốt là anh đi, kết quả trước khi xuất ngoại không muốn gặp em cũng là anh, không phải anh dạy thì là ai?"

Tiêu Chiến ánh mắt thâm trầm mà nhìn hình dáng ngũ quan cậu, đột nhiên nói, "Em thật sự trưởng thành rồi."

Vương Nhất Bác suýt chút nữa sặc nước miếng, "Sao ngữ khí anh lại như này, cứ như mẹ em ấy."

Tiêu Chiến cười cong khóe mắt, "Anh biết rồi, Vương Nhất Bác lão sư. Tuy rằng một chốc không thay đổi được, nói không chừng sau này cũng không thể thay đổi được, nhưng anh cam đoan, sau này anh ở trước mặt em, tuyệt đối không kiêng nể không ngụy trang gì, được không?"

Vương Nhất Bác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà vươn tay ra, nắm lấy mặt Tiêu Chiến, "Nói cái gì đây, em không thích nghe."

Tiêu Chiến nói, "Vậy em thích nghe cái gì?"

Vương Nhất Bác nói, "Em thích nghe anh nói anh thích em."

Tiêu Chiến hô hấp đình trệ, há miệng thở dốc, "Anh......."

Vương Nhất Bác nâng tay che môi anh, đáy mắt in lại hình bóng đối phương, tươi cười thản nhiên, nói, "Em nghe thấy rồi."

"Cảm ơn anh đã thích em."

.

.

.

Thời điểm Vương Nhất Bác rửa mặt đánh răng xong ở trong phòng ngủ, Tiêu Chiến bởi vì mất ngủ mà chạy ra phòng khách, không bật đèn, chỉ dựa vào một chút ánh trăng chiếu từ ban công vào, anh rất lâu không hút lại thuốc lá, lúc này nhịn không được lấy ra một điếu, anh bị mùi thuốc lá vây lấy thân mình, tìm được một chút bình tĩnh ngắn ngủi tự hỏi.

Mấy năm nay, đều giống như quá ngu ngốc rồi.

Rõ ràng là làm việc mình thích, thực hiện lý tưởng sống.

Chỉ là mèo chưa kịp nuôi.

Vương Nhất Bác cũng không có cơ hội chuyển qua đây.

Hiện tại quay đầu nhìn lại, phát hiện một khoảng thời gian bình thản vui vẻ trước kia bị mình dập tắt.

Rõ ràng trước kia anh cảm thấy cách sống như này không tệ mà.

Anh trầm mặc đứng một hồi, không biết Vương Nhất Bác mặc áo ngủ từ lúc nào đã đi ra, đoạt đi điếu thuốc trong tay anh, động tác day day chân dập thuốc, nói, "Em trước kia cũng thích giống anh, nhưng tóm lại hút thuốc không tốt cho sức khỏe, về ngủ sớm một chút đi."

Tiêu Chiến nhạy bén bắt được trọng điểm trong lời nói, "Trước kia em như vậy?"

Vương Nhất Bác ừ một tiếng, "Thời điểm mới xuất ngoại, có điều sau đó lại muốn bỏ."

Cậu hé ra gương mặt sạch sẽ, mái tóc mềm mại, mơ hồ nhìn thấy nét thay đổi trên gương mặt.

Tiêu Chiến nói, "Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác đáp, "Ừ?"

Tiêu Chiến nói tiếp, "Anh làm người đại diện cho em được không?"

Vương Nhất Bác kinh ngạc nâng mắt lên, "Cái gì?"

Tiêu Chiến trầm ngâm, "Tuy rằng hiện tại không thể, có điều anh nghe nói có thi cử gì đó, nói không chừng có thể thử một lần?"

Vương Nhất Bác trầm mặc một lát, "Nếu không phải biết mình tự kỷ, em còn cảm thấy anh thích em."

Tiêu Chiến cười rộ lên, "Em cũng biết mình tự kỷ à."

Vương Nhất Bác hơi câu môi lên, không nói gì.

Tiêu Chiến nói, "Em đã không muốn nghe anh nói dối hoặc chuyển sang chủ đề khác, vậy anh liền nói thật."

Vương Nhất Bác: "Anh nói đi."

Tiêu Chiến nói, "Bây giờ anh đích xác không thể nói, anh thích em. Nhưng ít nhất là khoảng thời gian này, sẽ không rời khỏi em."

Cuộc sống yên bình giống như dự tính thì bỏ đi, anh cũng không cảm thấy có cái gì không tốt, thậm chí còn có thể có chút hưởng thụ.

Nhưng đôi khi mặt nước yên tĩnh, cây cối yên lặng, chỉ sợ quăng một que diêm, cũng có thể tạo nên một ngọn lửa lớn.

Mặt nước gợn sóng, rừng cháy thành tro.

Vương Nhất Bác mở to mắt.

Tiêu Chiến nghiêng đầu, cười nói, "Thật ra vừa rồi nói làm người đại diện của em, anh nếu làm thì chỉ sợ mỗi ngày đều cùng em cãi nhau."

"Có điều, anh vẫn muốn thử một lần."

"Đại minh tinh, chăm sóc tốt cho anh nhé."

_---/---_

Các chị đoán trật lất :))) hông phải minh tinh x nhà thiết kế mà là minh tinh x người đại diện :)Không Phải Em Trai [Bác Quân Nhất Tiêu] - Chương 16đm tui với bạn tui, đến cạn lời