Chương 17

Lại có cảnh hôn 🥺

_______________

Tiêu Chiến thu thập đồ đạc cùng Vương Nhất Bác về nhà, Tiêu phụ vẫn không có sắc mặt tốt gì, ngược lại với dì Vương, ở trong bếp làm đồ ăn ngon cho hai đứa, lại đau lòng kéo Tiêu Chiến lại, nói mấy năm nay gầy đi không ít.

Không chỉ gầy, phong thái cũng thay đổi, đứng cùng một chỗ với Vương Nhất Bác, trông như cây trúc, sự hăng hái của thiếu niên chói lọi khiến người khác không mở mắt nổi.

Vương Nhất Bác ngồi trên giường trong phòng Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lấy từng bộ quần áo ra sắp xếp vào tủ, đã thế còn có bàn tay ở bên cạnh càng thêm phiền, Tiêu Chiến đẩy cái móng vuốt của cậu ra, quay lại nhe răng cảnh cáo.

Tiêu Chiến nói, "Em mà làm loạn nữa là anh đá văng ra ngoài, nghe thấy chưa?"

Vương Nhất Bác nói, "Anh đυ.ng được vào em?"

Tiêu Chiến nhìn nhìn, "Em gầy như vậy, hẳn là không nặng chứ.........?"

Vương Nhất Bác nói, "Anh bình thường cũng không có thời gian đến phòng tập gym đi?"

Tiêu Chiến không phục, "Anh có thời gian rảnh là vẫn đi được không!"

"Vậy sao?" Vương Nhất Bác cười, "Vậy em sờ một chút."

Cậu nói xong, vươn tay luồn vào trong vạt áo Tiêu Chiến, xấu xa sờ sờ thắt lưng cùng bụng anh, Tiêu Chiến run rẩy, nghiêng mình sang một bên, phía sau lưng là tủ quần áo, đυ.ng vào liền phát ra tiếng vang.

Vương Nhất Bác tựa tiếu phi tiếu nhìn anh, nói, "Mẫn cảm như vậy?"

Tiêu Chiến trừng lớn mắt, cảnh cáo nói, "Em đừng có thiếu đánh!"

Vương Nhất Bác chống tay lên đầu gối, đứng dậy đi về phía trước, "Anh cũng nỡ?"

Tiêu Chiến mím môi nói, "Em thử xem."

Vương Nhất Bác duy trì tư thế bất động kia, "Không cần thử em cũng biết anh không nỡ."

Tiêu Chiến hừ một cái, đẩy bả vai cậu ra, "Em được lắm."

Vương Nhất Bác nở nụ cười, "Cuối năm phòng làm việc có bận không?"

Tiêu Chiến đáp, "Thật ra thì cũng tạm, vừa xong một cái đơn lớn, cũng muốn cho bọn họ nghỉ ngơi chút."

Vương Nhất Bác ừ một tiếng, "Công ty bảo em tham gia một cuộc thi."

Tiêu Chiến vốn đang sửa sang thì động tác dừng lại, xoay người nhìn cậu không dám tin, "Vì sao vẫn phải tham gia cuộc thi nữa? Em ở Hàn Quốc không phải........"

Vương Nhất Bác cong lông mày lên, nói, "Ở Hàn Quốc? Sao anh biết em ở Hàn Quốc sống thế nào?"

Tiêu Chiến ngập ngừng, "Thì là, có để ý một chút."

Vương Nhất Bác ồ một tiếng ngân dài, "Vậy hẳn là chỉ để ý một chút thôi, dù sao ca cũng bận như vậy mà."

Tiêu Chiến: ............

Anh khụ một tiếng, nói, "Em ở Hàn Quốc cũng không tệ lắm, còn có sân khấu solo, ca khúc còn được phát hành, không cần thiết phải về nước tham gia cuộc thi gì đó, tuyển loại các thứ."

Vương Nhất Bác cong mắt lên, "Em cảm thấy không sao. Thật ra em rất thích loại cuộc thi như này, một vòng, lại bước đi thẳng về phía trước, thẳng đến khi cảm nhận được cảm giác giành được quán quân."

Tiêu Chiến bật cười nói, "Em còn chưa tham gia đâu, đã nghĩ đến chuyện giành được quán quân?"

Vương Nhất Bác nói, "Anh tin em không?"

Tiêu Chiến xoa mái tóc mềm mại của cậu, "Chờ đến khi em giành được quán quân, anh đáp ứng với em một điều kiện."

Hai mắt Vương Nhất Bác sáng lên.

Tiêu Chiến giành nói trước, "Quá phận thì không được."

Vương Nhất Bác ủy khuất chớp mắt, "Muốn bảo anh cùng một chỗ với em cũng quá phận sao."

Tiêu Chiến đen mặt, "Đương nhiên quá phận!"

"Loại chuyện này chỉ có những người yêu nhau mới làm thôi em hiểu không!"

Vương Nhất Bác a một tiếng, giả vờ mất mát nói, "Em còn nghĩ anh thích em cơ."

Tiêu Chiến trầm mặc, "......... Anh còn chưa nói mà."

Vương Nhất Bác nói, "Vậy vì sao mấy năm nay anh không hẹn hò?"

Tiêu Chiến nghẹn ở cổ họng.

Vương Nhất Bác nói, "Không hợp, đúng không?"

Tiêu Chiến nói, "........ Phải."

Vương Nhất Bác không bỏ cuộc, nói, "Đại khái khi nào thì hợp?"

Tiêu Chiến nói lắp, "Sao anh biết được."

Vương Nhất Bác không nói gì, ngồi lại trên giường, ngẩng đầu nghiêm mặt nhìn anh.

Tiêu Chiến cứng đơ tại chỗ, cứ như vậy đứng trước mặt cậu.

Đôi mắt Vương Nhất Bác đen lại nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, đáy mắt như loáng thoáng phát ra một ngọn lửa.

Tiêu Chiến yết hầu chuyển động lên xuống, há miệng thở dốc, "Em..........."

Vương Nhất Bác đứng dậy, bàn tay luồn ra sau đầu Tiêu Chiến, ấn người lên tủ quần áo, rầm một tiếng.

Sau lưng Tiêu Chiến run lên, ánh sáng trước mắt bị cậu che khuất, còn chưa phản ứng lại, cánh môi ấm áp mềm mại của cậu đã dán lên môi mình, không nhẹ không nặng cắn một cái.

Tiêu Chiến mở to mắt.

Anh còn chưa kịp làm gì, Vương Nhất Bác đã buông lỏng tay ra, nói, "Thật có lỗi quá, không nhịn được."

Tiêu Chiến: ...........

Không chờ anh nói gì thêm, cánh tay Vương Nhất Bác lại đặt lên eo anh, tiếp tục hôn.

Trong đầu Tiêu Chiến oanh một tiếng.

Lần này động tác của Vương Nhất Bác rất ôn nhu, ngậm môi dưới dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mô phỏng lại hình dáng, mới chậm rãi luồn lưỡi đi vào, quấn quýt ôm lấy đối phương.

Bởi vì động tác của cậu rất dịu dàng, cho nên cũng không có cảm giác giống như mấy lần tập kích trước đó, ngược lại các giác quan đều cảm nhận rõ ràng đến mức nghẹn đỏ mặt, hai tai hồng rực lên, cả người căng thẳng, cứng ngắc tại chỗ không nhúc nhích.

Anh một nam nhân hai mươi mấy tuổi, lại bị một thằng nhóc hôn đến đầu váng mắt hoa, nói ra thật sự là dọa chết người khác.

Vương Nhất Bác lùi lại một chút, trán đặt lên trán anh, chóp mũi như có như không cọ cọ, thở dốc nói, "Ca, không thể thử ở cạnh em một lần sao?"

Tiêu Chiến theo bản năng ngừng lại hô hấp.

Vương Nhất Bác lại ép sát lại gần, đặt xuống một nụ hôn lên môi anh, nói, "Có thể không?"

Đệt!

Ngón tay của Tiêu Chiến hạ ở bên người chậm rãi siết chặt lại, thời điểm Vương Nhất Bác gắt gao sát lại gần, rồi lại buông ra.

Anh nói, "Anh........"

Còn chưa nói xong, Vương Nhất Bác lại nghiêng người đến hôn một cái.

Cậu nhìn Tiêu Chiến, nói từng chữ, "Có thể không, ca?"Không Phải Em Trai [Bác Quân Nhất Tiêu] - Chương 17(Ảnh minh họa....)

Tiêu Chiến: .......... Cái con thỏ con này rốt cuộc là học từ ai vậy!

Anh chịu thua, liên tục nói, "Dừng lại dừng lại, anh đồng ý em được chưa? Em đừng........ Dì còn ở dưới lầu."

Vương Nhất Bác lúc này mới cười rộ lên, bị Tiêu Chiến ngăn lại cũng vẫn nghiêng đầu đến hôn môi anh, như là làm nũng mà cọ cọ, nói, "Cảm ơn ca."

Tiêu Chiến đẩy cậu ra, nâng tay che mặt, "Cái loại thời điểm này, đừng gọi anh là ca được không."

Vương Nhất Bác đặt anh lên tủ quần áo, cúi người hôn xuống má trái anh hai cái, lại hôn bên phải hai cái, thấp giọng nói, "........... Tiêu Chiến ca ca."

_---/---_

Gớm :))) lần trước bị Tiêu phụ bắt mà vẫn chưa chừa à

Yibo ơi đỉnh quá Yibo oiiiiiiiiii