Chương 15

Vương Nhất Bác quơ quơ điện thoại trong tay, trên Wechat vẫn còn hiện tin nhắn vừa rồi của Tiêu Chiến, nói, "Trước khi cất cánh có gọi cho anh."

Tiêu Chiến nội tâm kêu gào, nói, "Không tiếp máy được....... Ngại quá."

Vương Nhất Bác cất điện thoại lại vào trong túi, "Không sao, dù sao cũng trở về rồi."

Tiêu Chiến nghẹn ở cổ, nghe lời của cậu cứ như là đang hỏi mình có thể tiếp nhận cậu hay không, kết quả không nghe điện thoại, liền tự mình quay về đây.

Anh nhớ tới cái gì, nói, "Sao em lại biết anh ở đây?"

Vương Nhất Bác nói, "Bạn anh nói, em thấy cách sân bay không xa, liền trực tiếp đến đây."

Tiêu Chiến nhất thời không nói gì, đứng ở trước mặt Vương Nhất Bác, nhìn trong tay cậu trống trơn, nói, "Sao lại không có hành lý? Lần này ở lại nước bao lâu? Ăn tết xong lại đi à?"

Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào mắt anh nói, "Không đi nữa."

Tiêu Chiến không phản ứng kịp, "Cái gì?"

Vương Nhất Bác cong khóe môi lên nở nụ cười, "Hàn Quốc, không đi nữa."

Tiêu Chiến hơi giật mình, "Sao lại......."

Vương Nhất Bác cười nhưng không nói.

Tiêu Chiến thở dài, đưa tay cầm tay Vương Nhất Bác, nói, "Không sao, vào trước đi đã. Là sinh nhật một giáp thương hợp tác với anh, mời anh cùng bằng hữu, đợi lát nữa gọi xe đưa em về, em về thẳng nhà hay là?"

Vương Nhất Bác theo anh đi vào, "Về nhà đi, em bảo trợ lý đem hành lý em về rồi "

Tiêu Chiến nói, "Vậy lát nữa anh đưa em về."

Vương Nhất Bác dừng bước, "Anh đưa em về rồi lại đi?"

Tiêu Chiến khụ một tiếng, "Anh đã lâu không ở nhà rồi."

Vương Nhất Bác dường như có chút đăm chiêu, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho trợ lý, "Cho em địa chỉ nhà anh. Em bảo trợ lý đem hành lý đến chỗ anh."

Tiêu Chiến sửng sốt, "Đến chỗ anh làm gì?"

Vương Nhất Bác nheo mắt lại, "Ồ....... Không chào đón em qua à?"

Cậu tự nhiên cất điện thoại về, thản nhiên nói, "Bỏ đi, em đến khách sạn."

Tiêu Chiến: ...........

Anh nâng tay day day trán, bất đắc dĩ nói, "Em vừa về sao phải đến khách sạn? Trong nhà........."

Vương Nhất Bác lấy một cái ly từ khay của phục vụ đưa cho Tiêu Chiến, đánh gãy lời anh, "Hôm nay muộn rồi, ngày mai em đi thăm mẹ sau."

Tiêu Chiến: .......... Sao càng lớn càng cứng nhắc vậy.

Anh nhìn Vương Nhất Bác trên mặt không biểu tình gì, thỏa hiệp nói, "Được rồi được rồi, vậy đêm nay em qua chỗ anh đi, chờ quay về thì anh sắp xếp phòng cho em."

Vương Nhất Bác gật đầu nói, "Được."

Tiêu Chiến nói, "Không nói với trợ lý em một tiếng?"

Vương Nhất Bác cầm một ly rượu đi về phía trước, "Vốn là bảo cô ấy đem hành lý về nhà anh mà."

Tiêu Chiến: ...........

Anh vừa định mở miệng nói gì đó, nữ tổng tài đã liếc thấy anh, hướng anh vẫy tay, "Ở đây."

Vương Nhất Bác nói, "Đây là ai?"

Tiêu Chiến thấp giọng, "Chính là chủ bữa tiệc hôm nay."

Vương Nhất Bác ồ một tiếng, "Cô ta đang theo đuổi anh?"

Tiêu Chiến mãnh liệt ho khan.

Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc giúp anh thuận khí, nói, "Sao phản ứng lớn vậy."

Tiêu Chiến gian nan lấy lại khí lực, "Em sao thế?"

Vương Nhất Bác cúi đầu "Ừ?" một tiếng, nói, "Đoán trúng rồi?"

Tiêu Chiến trừng mắt liếc cậu một cái, lúc hai người sắp đi đến trước mặt nữ tổng tài, đành phải cảnh cáo nói, "Đừng nói lung tung."

Vương Nhất Bác nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

Nữ tổng tài hàn huyên với Tiêu Chiến vài câu, tặng quà xong, đối phương cười khanh khách nhận lấy, ánh mắt chuyển đến trên người Vương Nhất Bác, nói, "Vị này là........? Hình như chưa gặp qua."

Tiêu Chiến ở trong lòng nói thầm, cô cũng không theo đuổi giới giải trí Hàn Quốc, đương nhiên chưa thấy qua.

Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói, "Đây là em trai tôi, vừa từ nước ngoài về."

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn anh.

Tiêu Chiến ánh mắt ngầm ra hiệu.

Vương Nhất Bác than nhỏ, vươn tay ra, "Xin chào."

Nữ tổng tài đưa tay nắm tay cậu, cười nói, "Em trai anh lớn lên cũng đẹp trai như vậy."

Tiêu Chiến cười gượng, không dấu vết mà nhẹ nhàng chuyển sang đề tài khác, lại tùy tiện hàn huyên hai câu, thời điểm khách đến chào hỏi cô thì liền lôi Vương Nhất Bác đi mất.

Bằng hữu đang ở ngoài cửa chờ, nhìn thấy Vương Nhất Bác, mắt sáng rực lên.

Tiêu Chiến sờ sờ mũi, đúng lúc mà ngăn lại bằng hữu đang bám chặt Vương Nhất Bác, cái miệng nói ra toàn những câu xúc động, "Tự cậu về trước đi, tôi cùng Vương Nhất Bác gọi xe về."

Bằng hữu có chút luyến tiếc, vỗ vỗ bả vai Vương Nhất Bác, cảm khái nói, "Lại có thể lớn như vậy rồi."

Tiêu Chiến: ........ Chỗ nào lớn?

Vương Nhất Bác hướng bằng hữu gật gật đầu, không nhẹ không nặng véo bả vai Tiêu Chiến nói, "Đi thôi."

.

.

.

Tiêu Chiến cùng cậu ra ngoài gọi xe, nói địa chỉ nhà mình, tay dài chân dài ở trong xe dang ra thả lỏng, có chút bất đắc dĩ điều chỉnh tư thế, nghiêng mặt nhìn mắt Vương Nhất Bác, nói, "Tính phát triển ở trong nước?"

Vương Nhất Bác đưa tay lên nới lỏng cà vạt, nói, "Xem tình hình đã."

Trong ngoài nước thì giá thị trường cũng giống nhau, cạnh tranh đồng dạng kịch liệt, nhưng nếu nói về đãi ngộ, có thể nói ở trong nước tốt hơn một chút.

Điều kiện tiên quyết là phải ký vào công ty tốt.

Tiêu Chiến kỳ thật không cảm giác xa lạ lắm, đều cảm thấy cái người ngồi bên cạnh vẫn mang bộ dáng của mấy năm trước, cãi nhau với mình còn có thể tức đến chảy ra nước mắt, ở trên mạng xem video, giống như là đang nhìn người khác vậy.

Vương Nhất Bác nói, "Chuyện vừa rồi, không muốn hỏi sao?"

Tiêu Chiến nói, "Cái gì?"

Vương Nhất Bác: "Không tò mò vì sao em biết cô ta có ý với anh?"

Tiêu Chiến: ............

Anh nói, "Được rồi, sao em lại biết."

Vương Nhất Bác nói, "Quên đi, không muốn nói."

Tiêu Chiến: ............

Anh nhìn Vương Nhất Bác nhắm mắt nghỉ ngơi, có loại xúc động muốn nhéo cái lỗ tai của thằng nhóc này.

Thiếu gia này càng ngày càng khó hầu hạ.

Nhưng anh suy nghĩ nửa ngày cũng không dám, học tư thế ngồi của Vương Nhất Bác nghỉ ngơi, lại thấy Vương Nhất Bác nói, "Thời điểm đi Hàn Quốc sao không đến tiễn?"

Tiêu Chiến trong lòng lộp bộp hai tiếng.

Vương Nhất Bác nói tiếp, "Không chỉ không đến tiễn, sau khi xuất ngoại một thời gian, người cũng không thấy liên lạc."

"Sao vậy, định cả đời không muốn qua lại với lão tử à?"

Tiêu Chiến ngậm chặt miệng.

Nếu trước kia anh còn có thể nói vài câu, nhưng hiện tại Vương Nhất Bác xuất ngoại về rồi là cái gì cũng không dám cãi, từng bước ép sát mình nói không ra lời, huống chi là bản thân mình đuối lý, tựa như, không thể giải thích bất cứ cái gì cả.

Anh trầm mặc, nói, "Chỉ là bận thôi."

Vương Nhất Bác cười khẽ một tiếng, "Bận đến nỗi không thể tiếp điện thoại, hiểu rồi "

Tiêu Chiến: ...........

Anh thở dài, "Sao giận lâu vậy?"

Vương Nhất Bác nói, "Không tức giận."

Tiêu Chiến nói tiếp, "Em tự nhìn mặt em trong gương đi."

Vương Nhất Bác nói, "Mặt em làm sao?"

Tiêu Chiến: "Em còn thiếu chút nữa là viết 'Em đang tức giận' lên trên mặt."

Vương Nhất Bác nghiêng mặt nhìn anh, "Anh cũng còn thiếu chút nữa là viết 'Anh không muốn gặp em' lên trên mặt."

Tiêu Chiến dở khóc dở cười, "Anh nào có."

Vương Nhất Bác nói, "Thật sự không muốn gặp em?"

Tiêu Chiến đáp, "........ Anh thật sự không có."

Vương Nhất Bác nói, "Quên đi, là em nói mấy lời không tốt."

Bọn họ không đầu không đuôi nói mấy câu, xe cũng vừa kịp đến nhà, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến xuống xe, thân thể thon dài đi lên lầu, ngửa đầu nhìn ngọn đèn nói, "Tiểu khu này không tồi, mua nhà ở?"

Tiêu Chiến nói, "Đúng, vừa mới mua khoảng nửa năm trước."

Anh dẫn Vương Nhất Bác vào thang máy, về đến cửa, thấy một cô gái đang đang đứng chờ, bên người là hai cái va li, vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác, nhanh chóng cất điện thoại nói, "Bác ca."

Vương Nhất Bác hướng cô gật đầu, "Về đi, về đến nhà thì gửi tin nhắn cho anh, cẩn thận chút."

Cô gái nọ dạ dạ dạ, trước khi rời đi, ánh mắt quét qua người Tiêu Chiến một cái.

Tiêu Chiến mở khóa cửa, thuận tay xách va li đi vào, Vương Nhất Bác cũng đi theo, nhìn bốn phía xung quanh, không mặn không nhạt bình luận, "Cũng được."

Tiêu Chiến nói, "Em trước tiên nghỉ ngơi đi, anh dọn phòng giúp em."

Vương Nhất Bác ừ một tiếng, đi quanh phòng khách vài vòng, lại lấy một quả táo trên khay hoa quả cắn một miếng, nói, "Không nuôi mèo?"

Giọng nói Tiêu Chiến từ bên trong vọng ra, "Không rảnh, bận quá, sợ không có thời gian chăm sóc nó."

Vương Nhất Bác đến huyền quan nhìn giá đựng giày, "Không hẹn hò?"

Động tác ôm chăn của Tiêu Chiến khựng lại, ".......... Không."

Trong nhà không quá rộng, Vương Nhất Bác đi hai vòng là xem hết, xoay người đi vào phòng ngủ mà Tiêu Chiến đang chuẩn bị, nói, "Tùy tiện thu dọn là được rồi."

Tiêu Chiến cũng không quay đầu lại, "Em đến đây, sao có thể tùy tiện dọn được."

Vương Nhất Bác dựa người vào cửa, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến một hồi, lại nhịn không được nhấc chân tiến lại gần, từ phía sau ôm lấy Tiêu Chiến.

Bờ vai của cậu rất rộng, Tiêu Chiến lại gầy, đem đối phương ôm trọn vào người cũng không nói miễn cưỡng, nhiệt độ cơ thể kề sát vào nhau, như là lấp đầy khoảng trống.

Vương Nhất Bác dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ bả vai Tiêu Chiến, thấp giọng nói, "Ca....... Em rất nhớ anh."

_---/---_

Tui chăm quá mng ưiiiiii