Chương 14

Tiêu Chiến nhận cà phê từ tay bằng hữu, nhìn đối phương đồng dạng trơ mắt, nói, "Lại thức đêm?"

Bằng hữu ừ một tiếng, nói, "Sao? Hôm nay có thể nộp không?"

Tiêu Chiến nói, "Hôm nay? Có chút khẩn trương đi?"

Bằng hữu thở dài, "Hôm nay nếu không nộp thì sẽ đóng cửa phòng làm việc của chúng ta."

Tiêu Chiến bĩu môi, nói, "Thúc giục cái mông á, vốn là đơn cấp bách, còn buộc tăng ca, tiền thêm cũng chẳng bao nhiêu."

Bằng hữu bật cười, phủ xuống lưng anh nói, "Sao cậu vừa tăng ca là liền gắt gỏng như vậy?"

Tiêu Chiến đẩy tay hắn xuống, nói, "Cũng phải để tự mình ngẫm lại, dù sao tôi tuổi cũng đã lớn, lão tử thức đêm nhiều như vậy thật sự chống đỡ không được."

Bằng hữu làm vẻ mặt khoa trương, "Ai? Ai tuổi đã lớn? Sao cậu lại không biết xấu hổ mà nói như vậy? Cậu ra ngoài nói cậu hai mươi tuổi đầu còn có người tin được không, ít làm bộ dạng này với tôi đi."

Tiêu Chiến cười khẽ một tiếng, "Bỏ đi, hôm nay tăng ca cho bọn họ, tính vào tiền tăng ca, tối nay lại mời một bữa ăn tối, đều rất vất vả rồi."

Bằng hữu vỗ vỗ bả vai anh, "Cái đơn này làm xong rồi thì nghỉ ngơi một chút, mấy cái đơn nhỏ thì bảo bọn họ làm, chúng ta cũng thở không ra hơi rồi."

Tiêu Chiến không chút lưu tình nào vạch trần hắn, "Cậu lại muốn ra ngoài chơi?"

Bằng hữu ngượng ngùng sờ sờ tóc, "Kỳ nghỉ của bạn gái đến rồi, cho nên muốn ra nước ngoài chơi vài ngày."

Tiêu Chiến bĩu môi xì một tiếng, lắc lắc đầu nói, "Khoe ân ái."

Bằng hữu nói, "Cậu muốn đi không? Vừa vặn muốn đi Hàn Quốc, cậu có thể đi thăm em trai cậu."

Tiêu Chiến cười nói, "Quên đi, tôi sẽ không làm bóng đèn đâu, trong phòng làm việc dù sao cũng cần có người, chờ cậu trở về đến lượt tôi nghỉ ngơi chút."

Bằng hữu nói, "Vậy được, đến lúc đó cho cậu nghỉ ngơi vài ngày."

Tiêu Chiến không nói gì, cầm cà phê vào văn phòng, trong phòng bài trí rất gọn gàng đơn giản, màu sắc cũng thoải mái, Tiêu Chiến một bên cầm cà phê một bên cầm bình nhỏ đi tưới nước cho chậu cây, điện thoại ở trong túi lúc này rung lên một chút, Tiêu Chiến vẫn chờ tưới cây xong mới lấy ra xem.

Toàn những tin tức gì đó, Tiêu Chiến ghét bỏ thoát ra, tùy tiện lướt Weibo, nhìn thấy bài đăng mới nhất, không ngờ thấy mấy acc clone trà trộn tiếp cận vào một cái scandal, nói là có tai mắt chụp được, Vương Nhất Bác cùng một nữ thần tượng trong công ty hẹn hò vân vân, còn kèm theo là ảnh chụp của fan hâm mộ, chắp tay sau lưng đứng bên cạnh nữ thần tượng, trên mặt ngay cả một cái tươi cười cũng không có.

Tiêu Chiến thuần thục ấn liên tục vào mấy bài viết, sắp xếp lại mấy cái ảnh, chia sẻ vào tin nhắn, mới yên lặng thoát ra, nói thầm một câu, "Vớ vẩn."

Anh thoát khỏi Weibo xem Wechat, khung chat tin nhắn của Vương Nhất Bác hơn một tháng trước, nội dung vẫn là cái mã số đơn, mình hỏi thêm vài cái khác, cũng không thấy đối phương trả lời.

Bọn họ đã duy trì phương thức liên hệ kì diệu này đã mấy năm, mỗi lần đều là Vương Nhất Bác chủ động gửi cho anh, sau khi Tiêu Chiến trả lời cậu, Vương lại không nói gì nữa, cách một đoạn thời gian dài, đứa nhỏ này lại không đầu không đuôi mà tìm Tiêu Chiến, anh cũng không biết là cậu muốn làm cái gì, chỉ có thể nhìn động thái của cậu trên mạng, cơ hồ đều là bận rộn nhiều việc, vì thế mà không có tin tức gì.

Cũng có thể lí giải, mỗi ngày mười mấy giờ luyện tập, công ty quản lại nghiêm, không rảnh tìm mình cũng rất bình thường.

Tiêu Chiến ngáp một cái, ngồi vào bàn máy tính tiếp tục hoàn thành bản thảo dở dang.

Anh vừa mới vùi đầu vào làm việc được vài phút, điện thoại lại vang lên.

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn, lúc này không phải là hot search Weibo, là tin nhắn Wechat, là một giáp thương mời tham gia bữa tiệc sinh nhật, chính là buổi tối ngày mai.

Tiêu Chiến cap màn hình lại đưa bằng hữu xem, nói, cậu nhận được không?

Bằng hữu nói, có, cậu nói lại cái gì?

Tiêu Chiến nói, trí nhớ không tốt, quên mất lúc đó hợp tác thế nào rồi.

Bằng hữu nói, thật ra cũng không tệ lắm.

Tiêu Chiến nói, có cơ hội hợp tác tiếp không?

Bằng hữu suy nghĩ, mới trả lời, không chắc.

Tiêu Chiến đáp, nếu hôm nay có thể làm xong sớm một chút, ngày mai tâm trạng không tệ thì sẽ đi, đến rồi tặng một món quà là được.

Bằng hữu nói, cậu ra trận mới quyết định à? Không kịp mua quà đâu?

Tiêu Chiến gửi lại, đến cửa hàng tùy tiện mua đồ trang điểm, bằng không còn muốn như thế nào nữa.

Bằng hữu nói, ......... Vậy được.

Tiêu Chiến vốn không thích đi lắm, làm xong thì sắp xếp chút rồi ngủ đến tận trưa, bằng hữu đến gõ cửa, gọi anh ra ngoài mua đồ, Tiêu Chiến ngủ đến đầu tóc rối bù áo ngủ xộc xệch, dán người lên cửa nói, "Tối hôm qua tăng ca, cậu sao đến gọi sớm vậy."

Bằng hữu nói, "........ Đại ca, chút nữa là buổi chiều rồi."

Tiêu Chiến: "Đi thật à?"

Bằng hữu nói tiếp, "Không phải hôm qua cậu nói có thể cân nhắc sao?"

Tiêu Chiến thở dài, nghiêng người để hắn đi vào, "Cậu chờ tôi chút, tôi chuẩn bị cái đã."

Bằng hữu đi đến ngồi lên sô pha, điện thoại Tiêu Chiến đang đặt ở trên bàn, lúc Tiêu Chiến đang tắm thì đột nhiên rung lên, bằng hữu cầm lên thì thấy, là một dãy số điện thoại nước ngoài, không có lưu tên, thoạt nhìn như số rác, liền cúp máy.

(Vậy là nghiệp lắm anh ơiiiii)

Qua mấy phút sau, đối phương lại gọi đến lần nữa, bằng hữu lại tắt, Tiêu Chiến mặc quần áo xong đi ra, nói, "Đi đi đi, chúng ta hôm nay tốc chiến tốc thắng."

Bằng hữu buồn cười, "Phải tốc chiến tốc thắng như vậy à."

Tiêu Chiến nói, "Tôi ước gì chào xong có thể đi luôn."

Bằng hữu nói, "Cho dù là người ta có ý với cậu, cậu cũng không dùng cách này để trốn chứ?"

Tiêu Chiến hừ một cái, "Cậu câm miệng đi."

Bằng hữu cười không nói, túm Tiêu Chiến xuống lầu lấy xe.

Chờ đến thời điểm tặng quà, trời bắt đầu tối, Tiêu Chiến từ trên xe xuống, nhìn dàn hoa leo vách tường biệt thự, dùng khuỷu tay chọc sườn bằng hữu, nói, "Nhìn, sự phô trương của tư bản chủ nghĩa."

Bằng hữu liếc mắt nhìn anh một thân tây trang chỉnh tề, "Không phải nói là đến chào hỏi liền đi?"

Tiêu Chiến đáp, "Dù thế nào cũng phải ăn mặc đàng hoàng chứ."

Hai người vừa đi, bằng hữu vừa nhỏ giọng nói, "Nếu không cậu cũng cân nhắc chút?"

Tiêu Chiến không hiểu, "Cân nhắc cái gì?"

Bằng hữu nói, "Thật ra nữ tổng tài kia cũng không tệ lắm, lớn lên xinh đẹp tính cách cũng tốt, cậu........"

Tiêu Chiến lấy tay khua khua trước mặt hắn, cảnh cáo nói, "Cậu đừng giới thiệu lung tung cho tôi nữa."

Bằng hữu nói, "Không phải, tôi nói thật, trước kia cũng không phải là từng có ý với cậu sao, sao cậu........"

Tiêu Chiến cười cười, "Không có cảm giác. Chờ lúc nào thấy hợp thì nói sau."

Anh vừa nói, một bên lấy điện thoại ra xem, nhíu mày, "Sao lại có mấy cuộc điện thoại tôi chưa nghe?"

Bằng hữu từ cái khay của người phục vụ mà đứa chén cho anh, "Thời điểm tôi ở nhà cậu nhận được đó, hình như là số rác, liền không nghe."

Tiêu Chiến nhìn sườn mặt hắn, ".......... Là từ Hàn Quốc gọi về."

Bằng hữu: "Vậy thì sao?"

Tiêu Chiến không nói lời nào, lẳng lặng nhìn hắn.

Bằng hữu đột nhiên phản ứng được, "Cái đệt! Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?"

Tiêu Chiến thở dài, "Bỏ đi, tôi gửi tin nhắn Wechat cho em ấy."

Anh túm cánh tay bằng hữu, "Cậu đi chào hỏi giúp tôi, lát nữa tôi vào sau."

Bằng hữu ừ một tiếng, còn không quên nói xin lỗi, "Thật ngại quá, lúc ấy không nghĩ đến."

Tiêu Chiến đáp: "Không sao."

Anh một bên gọi lại cho Vương Nhất Bác một bên đi ra ngoài, thẳng đến khi đến cổng, hai ba cuộc gọi cũng không nghe.

Tiêu Chiến gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác, nói, có mấy số nước ngoài gọi về, là em gọi sao?

Đối phương không trả lời.

Tiêu Chiến thở dài, gió đêm thổi anh có chút thanh tỉnh, cảm thấy việc mình làm đúng là thừa, nếu thật sự có việc thì cậu cũng gửi tin nhắn cho anh thôi, vậy mà cũng lỗ mãng quên mất, vạn nhất không phải đối phương gọi, nói không chừng Vương Nhất Bác nhận được tin nhắn còn cảm thấy kì quái.

Anh mấy năm nay, bận rộn công tác, tích góp mua nhà, bởi vì có Tiêu phụ, đón tết cũng không về nhà, chỉ mua đồ gửi về, ở trên Wechat nhắn cho dì vài câu.

Không biết là bỏ lỡ cái gì, đến tận bây giờ vẫn chưa hẹn hò.

Cũng không phải là chờ ai, tuân theo hứa hẹn gì đó, chỉ là cảm thấy không hợp.

Tiêu Chiến nhu nhu mi tâm, cất điện thoại vừa mới chuẩn bị đi vào, liền thấy một người ở trên xe bước xuống.

Mặc tây trang màu đen, cơ thể đã cao lên rất nhiều, đường nét khuôn mặt đều trở nên rõ ràng, mặt mày sắc bén, khí chất so với mấy năm trước còn lạnh hơn, nhưng thật ra ánh mắt kia, không hề thay đổi.

Tiêu Chiến mơ màng, không phản ứng kịp, "......... Vương Nhất Bác?"

Vương Nhất Bác đứng ở dưới bậc thang, ngẩng mặt lên nhìn anh, nói, "Ca."

_---/---_

🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺 tui đi ngủ lúc đây, chống đỡ hông nổi rồi