Chương 26

Hai cô gái nọ đứng sóng vai, cẩn thận nhìn hai cái bóng đang ôm nhau trước mặt, đồng nghiệp nghe thấy cô gái buộc tóc đuôi ngựa nói, "Phải đang ôm nhau không? Là ôm nhau đúng không? Tui không nhìn nhầm, hai người họ thật sự đang ôm nhau đúng không?"

Đồng nghiệp: .........

Hắn ho nhẹ hai tiếng, "Đó là anh trai của đội trưởng Vương, quan hệ của họ dường như rất tốt."

Hai cô gái vẻ mặt hưng phấn, liên tục vỗ tay nhau mà không nói nên lời.

Giây tiếp theo, hai người lại thấy Vương Nhất Bác ngay cả nói cũng lười nói, trực tiếp vòng tay qua gáy anh trai cậu, hôn lên.

Đồng nghiệp nháy mắt giơ tay lên che lỗ tai mình lại.

Quả nhiên, một giây sau đó, hai cô gái thét vô cùng chói tai, dường như muốn ngồi sụp hẳn xuống mà gào, dùng sức giẫm xuống mặt đất mấy cái, thậm chí đồng nghiệp còn có ảo giác mặt đất bị họ nhảy nứt ra vậy.

"Là thật! Là thật đó! Bồ nhìn thấy chưa!"

"Tui thấy rồi thấy rồi!"

"Hai người họ thật sự hôn rồi đúng không!"

"Sao có thể như vậy chứ cứu tui với!!!"

Đồng nghiệp cạn lời nhìn trời.

Đúng vậy, tại sao có thể như vậy chứ.

Đội trưởng, tôi vốn muốn che giấu giúp cậu, sao cậu lại tự khai thế kia.

Tiêu Chiến cũng kinh ngạc.

Anh mơ hồ có cảm giác như từ sau đêm qua Vương Nhất Bác đã thoáng có chút thay đổi, tuy là không rõ ràng lắm, nhưng mình vẫn có thể phát hiện được ra, chỉ là cho đến bây giờ Tiêu Chiến vẫn không hề nghĩ đến việc Vương Nhất Bác sẽ làm ra hành động thân mật với mình khi ở bên ngoài.

Huống chi....... Cái này là quá thân mật.

Trong lúc anh hoảng hốt, Vương Nhất Bác đã dùng môi cọ cọ lên môi dưới của mình, không nhẹ không nặng cắn lên nốt ruồi phía dưới, thấp giọng nói, "Về nhà nhé?"

Tiêu Chiến mờ mịt hả một tiếng, nâng tay lên sờ sờ nơi vừa mới bị cắn, nói, "Gì cơ?"

Vương Nhất Bác nhìn chăm chú vào động tác của anh, đôi mắt hơi hơi híp xuống, dán sát lại gần hôn lên môi anh, "Em nói, chúng ta về nhà thôi."

Đồng nghiệp che hai lỗ tai đáng thương của mình lại, thấy Vương Nhất Bác khoác vai Tiêu Chiến rồi hướng về phía mình làm một động tác tay, nói là về trước đây. Hắn gật đầu điên cuồng, ý bảo đối phương mau rời đi nhanh lên, hắn nghi ngờ nếu Vương Nhất Bác còn làm thêm một động tác, có thể vài ngày hắn sẽ không nghe được người khác nói gì nữa.

Quả nhiên Vương Nhất Bác đưa anh trai cậu rời khỏi đây, lấy chìa khóa từ trong túi áo đối phương, ngồi vào trong xe rồi lái đi, chỉ để lại cho ba người một làn khói mù mịt.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa quay lại nhìn đồng nghiệp, "Anh trai cậu ấy?"

Cô gái còn lại cười cười, "Hệ hệ hệ hệ hệ."

Đồng nghiệp: .........

.

.

.

Tiêu Chiến về phòng mình lấy máy tính, lúc đang tìm sạc thì cảm thấy sau lưng mình lành lạnh, anh quay đầu lại nhìn, Vương Nhất Bác đang ôm cánh tay tựa lưng vào cửa, rõ ràng trên mặt không có biểu tình gì, nhưng Tiêu Chiến lại cảm thấy cậu có chút khác so với thường ngày, ngay cả ánh mắt cũng thay đổi, dịu dàng nhìn anh, "Phải làm việc à?"

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn cái túi bị mình lục đến lộn xộn, "Phải, giúp bạn sửa lại vài tấm ảnh, sắp xong rồi đây."

Vương Nhất Bác nói, "Đến phòng em đi."

Tiêu Chiến hỏi lại, "Hả?"

Vương Nhất Bác không nhịn được nở nụ cười, "Sao hôm nay anh cứ để em phải nói lại lần thứ hai thế."

Lúc bảo anh về nhà cũng vậy, bảo anh lên xe, rồi bây giờ nữa.

Nếu nói nguyên nhân thì Tiêu Chiến cũng biết xấu hổ, tối nay Vương Nhất Bác rất khác thường, khác đến mức anh đang nghĩ có phải Vương Nhất Bác ở bên ngoài làm chuyện gì có lỗi với mình rồi không, nên mới dùng thái độ này.

Nhưng tối nay ra ngoài là Tiêu Chiến đưa cậu đi mà, lúc gặp ở biệt thự cũng đang làm nhiệm vụ, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đúng ra là không có đủ thời gian làm gì thêm ấy chứ.

Vương Nhất Bác thấy anh không nói lời nào, chủ động đi đến lấy mấy thứ trong túi của anh ra, lấy máy tính và những thứ tương tự giúp anh rồi về phòng. Tiêu Chiến đi ở phía sau Vương Nhất Bác, đèn trong phòng của Vương Nhất Bác rất sáng, thoạt nhìn có dọn dẹp lại vài thứ, Tiêu Chiến còn chưa kịp hỏi, Vương Nhất Bác lại ra ngoài.

Mấy phút sau, đối phương lấy một vài bộ quần áo từ trong tủ của Tiêu Chiến lại đây, đẩy quần áo trong tủ mình gọn sang một bên, móc đồ của Tiêu Chiến vào.

Tiêu Chiến: ..........?

Động tác của Vương Nhất Bác rất lưu loát, sau khi móc quần áo, chạy đi chạy lại hai ba lượt, đã chuyển xong toàn bộ hành lý của Tiêu Chiến về đây.

Tiêu Chiến nhìn cái giá sách vốn còn trống mấy ô, bây giờ đã chật đầy đồ của mình, mà người mình thích, đang cẩn thận sắp xếp từng cái một, vẻ mặt rất chuyên chú.

Anh có hơi ngẩn ngơ ngồi xuống bàn của Vương Nhất Bác rồi mở máy tính ra, nhận tài liệu mà bạn gửi tới, mở Photoshop, đưa tay lên nắm con chuột, trong một khoảng thời gian ngắn không biết bắt đầu từ đâu.

Vương Nhất Bác treo đồ xong, kiểm tra lại một lần nữa rồi mới nói, "Tạm thời cứ thế này đã, chờ đến khi kết thúc kỳ nghỉ, chúng ta ra ngoài xem nhà."

Tiêu Chiến cảm thấy tối nay trong đầu tràn ngập dấu hỏi chấm, chậm rãi lặp lại câu nói của Vương Nhất Bác, "........ Nhà gì cơ?"

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn anh, "Chẳng lẽ anh muốn ở lại đây?"

Tiêu Chiến thành thật lắc lắc đầu, "Không muốn."

Vương Nhất Bác nói, "Tìm nơi gần với phòng làm việc và cục cảnh sát cần chút thời gian, điều kiện hẳn là sẽ kém hơn ở nhà, bên trong thế nào thì bỏ đi, chắc anh thích tự mình thiết kế hơn, với cả........."

Tiêu Chiến bỗng nhiên nhớ đến một cuộc đối thoại của mình với Vương Nhất Bác lúc anh vừa về nước không lâu.

Cậu khuyên mình ở lại, còn nói sẽ giúp mình mua nhà, lúc đó Tiêu Chiến chỉ cảm thấy miệng mình đắng ngắt, tất cả suy nghĩ định nói ra trong đầu đều bị câu nói em là nam thẳng của Vương Nhất Bác dập tắt hết hoàn toàn.

Chỉ chớp mắt một cái.

Vương Nhất Bác đã lên kế hoạch mua nhà rồi.

Là thế giới riêng của hai người bọn họ.

Hốc mắt anh đỏ lên, đi đến ôm Vương Nhất Bác từ phía sau.

Vương Nhất Bác vừa quay người lại ôm lấy anh, Tiêu Chiến liền sử dụng cả chân cả tay nhảy lên, trông giống như con bạch tuộc quấn chặt người Vương Nhất Bác, thấp giọng nói, "Từ trước tới nay anh chưa từng nghĩ tới."

Gáy anh bị Vương Nhất Bác sờ mấy cái, lại nói, "Cũng không dám nghĩ tới."

Vương Nhất Bác dùng tay nâng mông anh lên, vững vàng hữu lực đi đến bên cạnh bàn, quét mắt nhìn màn hình máy tính của Tiêu Chiến, nhíu mày, "Giờ ngủ hay làm việc trước?"

Tiêu Chiến phiền não siết chặt vòng tay, "Muốn đi ngủ."

Vương Nhất Bác hỏi, "Vậy công việc thì sao?"

Tiêu Chiến: ........ Hầy.

Hai người thật sự đã rất mệt rồi.

Tắm rửa đánh răng xong, Tiêu Chiến mặc quần áo rồi trèo lên giường, Vương Nhất Bác đang nhìn điện thoại, thấy Tiêu Chiến lăn đến, tắt màn hình đi định nằm xuống, lại bị Tiêu Chiến giơ tay lên ngăn lại, cố ý nói, "Xem cái gì mà không cho người khác thấy? Anh xem cái coi?"

Vương Nhất Bác buông tay ra, để Tiêu Chiến cướp điện thoại đi, giơ điện thoại lên trước mặt đọc nội dung.

Bên ngoài trời lẳng lặng rơi xuống một đợt tuyết.

Vương Nhất Bác lấy tay chống đầu, nghiêng người nhìn Tiêu Chiến đang kiểm tra điện thoại, thật ra anh chỉ nói đùa chút, chỉ là muốn xác nhận lại cách đối xử lạ lùng của Vương Nhất Bác thôi. Lúc anh trả điện thoại thì chạm phải ánh mắt đang nhìn mình của Vương Nhất Bác, hơi giật mình, cúi đầu xuống muốn hôn lên mắt cậu, lại bị đối phương nhanh hơn một bước nắm lấy gáy, không thể động đậy.

Tiêu Chiến kháng nghị, "Em có thể dừng cái kiểu lần nào cũng xoa chỗ này của anh được không? Anh cũng không phải là mèo!"

Vương Nhất Bác kéo dài âm cuối, "Vậy xoa chỗ nào thì hợp hơn?"

Tiêu Chiến trầm mặc, "Em đang nói mấy thứ đồi trụy đấy à?"

Đuôi mắt Vương Nhất Bác hơi cong, không giấu đi được ý cười, "Phải."

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm mặt Vương Nhất Bác một lúc lâu, không nhịn được nữa nhào đến, thò tay vào trong vạt áo cậu sờ soạng, lẩm bà lẩm bẩm, "Anh không quan tâm, là em trêu chọc anh trước, anh......."

Vương Nhất Bác ấn bả vai Tiêu Chiến rồi trở mình một cái, đè người ta dưới thân.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang nằm ở trên người mình, bởi vì hồi hộp mà yết hầu lăn lên lăn xuống mấy cái.

Vương Nhất Bác cúi đầu xuống hôn lên môi anh.

Tiêu Chiến trợn tròn mắt, theo bản năng muốn dịch về phía sau, lại bị Vương Nhất Bác phản ứng nhanh nhạy đè thắt lưng lại, không chút để ý mà đảo tầm mắt đến, khiến Tiêu Chiến có chút không chịu được.

Anh cắn chặt môi dưới, không biết phải làm thế nào.

Vương Nhất Bác thò tay xuống kéo khóa quần Tiêu Chiến, cầm lấy vật đang dần cứng lên của anh, học theo cách Tiêu Chiến làm cho mình vào ngày đó, có hơi trúc trắc ngậm đỉnh đầu vào, đầu lưỡi lướt qua lướt lại lỗ nhỏ mấy lần, thắt lưng Tiêu Chiến trở nên mềm nhũn, nức nở đẩy bả vai Vương Nhất Bác, muốn thụt lùi lại về phía sau, lắp bắp nói, "Không đúng........ Em đừng như vậy, em không thể như này được......."

Vương Nhất Bác vươn người đến, ngón tay nắm lấy cằm Tiêu Chiến, trên ngón tay đọng lại một giọt nước, rơi xuống gương mặt của Tiêu Chiến, hỏi, "Vì sao em lại không thể?"

Tiêu Chiến ngập ngừng, "Không phải, chỉ là không ổn lắm......"

Ngón tay Vương Nhất Bác thong thả xoa cánh môi Tiêu Chiến một cách vô cùng khêu gợi, "Sao lại không ổn?"

Cậu dùng đầu ngón tay đè lên cánh môi dưới mềm mại, khóe môi cong lên, "Hay là, anh sợ anh bắn nhanh?"

Tiêu Chiến đảo con ngươi, có chút không tin nhìn Vương Nhất Bác, anh chưa kịp nói cái gì để phản biện, Vương Nhất Bác đã cúi người xuống lần thứ hai.

Tiêu Chiến cảm thấy cuộc đời mình chưa bao giờ mất mặt như lúc này, chẳng qua Vương Nhất Bác chỉ khẩu giao giúp mình thôi, vậy mà mình đã không có tiền đồ mềm nhũn cả hai chân, tùy ý để đối phương điều khiển, không thể phát ra nổi một âm thanh. Lúc cao trào, đầu ngón tay trắng bệch của Tiêu Chiến gắt gao túm chặt lấy vải áo ở vai Vương Nhất Bác, tiếng rêи ɾỉ hòa lẫn với tiếng thở dốc, không thể khống chế được tràn ra khỏi khóe môi, hạ thân một mảnh hỗn độn.

Không rõ là thỏa mãn đến mức độ nào, trước mắt Tiêu Chiến biến thành màu đen, há miệng không ngừng thở dốc. Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm gương mặt thất thần của anh, cúi đầu xuống hôn lên yết hầu Tiêu Chiến, cánh môi bao phủ lấy quả táo nhỏ, cảm nhận tần suất dao động lên xuống, há miệng hung hăng cắn một cái.

Tiêu Chiến hoảng sợ như con cá được vớt ra khỏi nước, luống cuống tay chân muốn đẩy Vương Nhất Bác ra, hơi thở hỗn loạn mắng cậu, "Sao em lại cắn người ta! Anh nói em biết lần sau còn thế nữa anh sẽ không khách khí nữa đâu!"

Vương Nhất Bác cũng không tức giận, cúi xuống liếʍ lên vết răng mình vừa lưu lại trên yết hầu, giọng nói trầm thấp, "Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến không phản ứng lại cậu.

Vương Nhất Bác thản nhiên nở một nụ cười, gọi, "Ca."

Tiêu Chiến trong nháy mắt da đầu run lên, thằng nhóc này sao cứ nhằm vào lúc thân mật lại gọi anh bằng cái loại xưng hô này chứ, như là đang dằn mặt anh trâu già gặm cỏ non vậy. Tiêu Chiến còn chưa kịp nói gì, Vương Nhất Bác đã nắm lấy tay mình rồi kéo xuống phía dưới, chạm vào nơi đã dựng đứng lên, giọng nói khàn khàn, "Anh, em muốn làm anh."

__________

Lên luôn zai ơiiiiiiiii