Chương 4: Rắn Trắng

Thú ăn cỏ trời sinh yếu đuối. Vì vậy phải sống dưới sự bảo hộ của mãnh thú, mặc dù đến thời gian phải đem giao nộp “ cống phẩm” cho kẻ bảo hộ. Như tộc Thỏ được bảo hộ bởi Xà Tộc, lại như Tộc hươu sao nhận được bảo hộ của tộc Báo Gấm.

“Cống phẩm” này nói dễ nghe thì đưa giống cái trở thành cô dâu cho tộc bảo hộ, nói khó nghe thì là cung cấp một cái máy đẻ, chỉ cần sinh ra thế hệ sau cho giống đực liền có thể trở về nguyên tộc. Chuyện này định kỳ 5 năm một lần.

Nòi giống càng mạnh mẽ càng khó sinh ra giống cái, vì vậy sự “trao đổi” này quả thực mang lại lợi ích đôi bên. Hơn nữa thông thường giống cái đều được trao trả trong vòng 2 năm, sau đó nàng vẫn có thể chọn giống đực yêu thích cùng tộc kết hôn sinh con.

Thời gian Đàm Ngư xuyên đến nơi này, vừa hay gặp lúc Tộc Rắn đến đón cô dâu.

“ Tiểu Ngư, con thức dậy rồi chứ?” Bà lão cứu cô tên Cao Lệ, là vu y ở tộc thỏ. Giống đực của bà cũng coi là một nhân vật quan trọng ở tộc thỏ, một đại lão thỏ rất có kinh nghiệm đào cà rốt và củ cải, luôn được giao nhiệm vụ hướng dẫn giống đực mới trưởng thành. Cũng do đó mà luôn không thể cùng bà ở nhà.

Cao Lệ cô đơn, vì vậy từ ngày cô đến đây luôn luôn chạy qua chạy lại chăm sóc, còn cùng Tiểu Tứ và Tiểu Thập đưa cô đi thăm thú xung quanh.

Nhờ bà mà Đàm Ngư có thể quen thuộc thật nhanh với nơi này.

“ Bà Cao, con còn đang muốn tìm bà đi hái chút Cốc Tinh Thảo.” Nơi đây không có phát triển y thuật, các loại thảo dược chữa bệnh không có được biết đến nhiều.

Bọn họ chỉ dùng duy nhất Cốc Tinh Thảo. Tuy có tác dụng hạ sốt và kháng viêm, xong cũng không quá hiệu quả.

Có điều thảo dược ở đây có chút khác so với trái đất, vì vậy cô muốn đi xem qua một chút, nếu may mắn, thảo dược tương đối giống ở trái đất, liền có thể giúp họ phát triển y thuật một phen.

Dù sao tỉ lệ giống cái ít như vậy, do có thể sinh ra ít một phần, phần nhiều lại vì do ấu tế giống cái quá mức yếu ớt, thời tiết lại thường xuyên chuyển biến khắc nghiệt. Ấu tế giống đực mạnh mẽ hơn có thể sống qua mùa đông, giống cái dễ dàng chết đi hơn rất nhiều.

“ Đứa trẻ này, sao có thể chăm chỉ như vậy chứ? Ăn lại thật ít, con xem từ khi đến đây, con lại gầy thêm một vòng” Cao Lệ cảm thán. “ Hôm nay ta đưa con đến gặp tư tế, để ngài tư tế xem vận mệnh cho con.”

Cô ăn không nhiều, bởi vì mùi vị cà rốt thật khó ăn! Rau xanh có lẽ vì khó bảo quản, nên khẩu phần chia thật ít.

“ Tư tế đã về rồi sao?” Bà Cao nói với cô, phải qua hẳn mùa xuân hắn mới có thể về đến nơi này.

“Là do Tộc Rắn đến đón cô dâu. Tư tế liền phải trở về sớm.” Cao Lệ mỉm cười, sau đó đưa đến cho nàng một thứ quả giống anh đào, có điều vỏ có chút nhám. “ Là anh đào chồng ta hái cho ta từ rừng rậm phía Tây, mang cho con ăn thử”

Nơi đây hoa quả rất khó hái, thường chỉ mọc trong rừng rậm phía Tây. Có rất nhiều thú dữ, vì vậy loài ăn cỏ như tộc thỏ ít khi dám tiến vào.

“ Cám ơn bà Cao” Cô nhận quả, mỉm cười cám ơn bà. Thật là ngại ngùng, đã sống trong nhà người ta, lại còn thường xuyên nhận được đồ ăn ngon.

“ Mau đến nào, tư tế hẳn là đã về đến động của ngài.” Bà Cao nắm lấy tay đưa nàng ra ngoài, nóng lòng đưa đến chỗ tư tế.

Nơi ở của thú nhân giống cái nằm ở trung tâm của bộ tộc, nơi ở của Tư tế lại ở trên đồi nhỏ phía sau tộc, được cách biệt rất yên tĩnh. Từ chỗ Đàm Ngư đi qua cũng không quá xa, nhưng tộc thỏ đông đúc, nhộn nhịp vì vậy gặp được rất nhiều thú nhân đang lao động.

Chủ yếu là gánh nước và trải cỏ tươi mới thu hái ra phơi. Ngoài ra cũng có không ít giống đực to khỏe đang đẽo gỗ làm hàng rào. Đây đều là công việc cần chuẩn bị cho mùa đông.

Đi thêm một chút đến gần đồi nhỏ của tư tế, có không ít con thỏ thật to, đoán chừng là thú nhân biến thành chăm chỉ đào không ít hang thỏ, đều dùng để cất trữ cỏ khô.

“ Bà Cao, chúng ta phải chuẩn bị sớm vậy sao?” Thú nhân tộc thỏ rất thân thiện với cô, Đàm Ngư và Cao Lệ đi qua đều được thú nhân quay lại chào hỏi.

“ Không sớm, đã là giữa hè, mùa thu đến thật nhanh, lúc đó sẽ không còn cỏ để thu hái” Bà Cao mỉm cười, nhẹ nhàng nói cho cô. “Loại cỏ này mùa này là ngon nhất, phơi khô cũng rất dễ ăn. Đợi qua thu không còn cỏ, chúng ta liền tích trữ Cà Rốt và Củ Cải, thêm một chút rau xanh. Chỉ cần tích trữ đủ, liền trải qua những tháng mùa đông thật tốt.”

Nói chuyện qua lại một chút, liền đã đến hang của tư tế. Hang tư tế tộc thỏ đặt ở dưới đỉnh đồi, bên ngoài được che lại bằng không ít dây leo khô, giờ này được kéo bớt sang hai bên, cảm giác rất ấm cúng.

“ Tư tế, ta đưa đứa nhỏ Đàm Ngư đến gặp ngài.” Bà Cao bước vào hang động, lớn tiếng gọi, sau đó thấy gì đó liền khiến bà ta khựng lại.

“ Bà Cao, mau vào.” Tư tế đến tuổi trung niên, gương mặt tương đối hiền lành phúc hậu, hiền hòa chào đón hai người. “ Thủ lĩnh tộc rắn đã đến, đón cô dâu sớm một chút.”

Đàm Ngư nhìn vào bên trong, thấy một người đàn ông và hai con rắn trắng thật to.

Tư tế tộc thỏ vốn đã rất cao rồi, có lẽ phải đến mét chín, mà người đàn ông kia có lẽ phải cao hơn ông ấy đến cả cái đầu. Thể trạng so với tư tế lại càng to, chí ít cũng phải gấp đôi tư tế.

So với giống đực tộc thỏ hiền lành, chất phác. Người đàn ông đem đến cảm giác uy áp khó tả, đôi mắt đỏ của anh ta nhìn chằm chằm càng khiến cô cảm thấy không được dễ chịu.

Hai con rắn cuộn mình sau anh ta trông cũng vô cùng hung hăng, liên tục thè cái lưỡi đỏ lòm về ba người. Dù đã cuộn mình thành một đống thật lớn, đầu của bọn chúng vẫn gần như có thể chạm đến trần hang.

Đàm Ngư giật mình lùi lại một chút!

So với tộc thỏ, cô cảm giác bọn họ quả thật không có thiện ý với cô. Cảm giác có chút bức bối khó chịu.

“ Là cô dâu của tôi sao?” Người đàn ông cảm thấy sự lúng túng của cô, cũng không thu lại ánh mắt. “ Trông thật tốt, Tộc Rắn hài lòng với nàng”

Nói rồi hắn từ ghế đá đứng lên, cảm giác uy áp ngày càng mãnh liệt.

Đàm Ngư cảm thấy được chân mình không ngừng run, cảm giác nghẹt thở khéo đến càng mãnh liệt.