Chương 3: Tộc Thỏ

Không biết qua bao lâu, Đàm Ngư ngửi thấy mùi cỏ khô thoang thoảng. Khoang miệng cũng cảm nhận được vị ngọt ngọt lẫn chút đắng.

Cảm nhận cơ thể dường như thật nóng, giống một viên than hồng không ngừng tỏa nhiệt, cô chỉ có thể gắng mở mắt.

Cô nằm bên trong một túp lều dựng lên bởi cỏ khô, xung quanh có thật nhiều, thật nhiều thỏ đều đang nhìn. Liếc sang bên phải liền có thể thấy bà lão già nua cầm chiếc bát thô sơ, có lẽ vừa dùng nó đút thuốc cho cô.

“Bà bà…” Đàm Ngư cảm thấy giọng nàng khản đặc. “Có thể cho con xin chút nước hay không?’

Bà lão nghiêng đầu, có vẻ không hiểu lời Đàm Ngư nói. Mấy con thỏ nhỏ xung quanh cũng nhanh chóng dựng tai, hướng ánh mắt nhìn sinh vật kì quái nhìn về phía cô.

Không phải rơi xuống nơi hẻo lánh, gặp được dân tộc không nói tiếng phổ thông rồi chứ?

Đàm Ngư đưa tay chỉ vào chiếc bát trên tay bà lão, lại chỉ vào miệng mình, cố gắng diễn tả cho bà hiểu. Loại cỏ kia giã thực sự quá đặc, vẫn còn nghẹn cứng ở cổ họng, cô thật sự cần nước uống, nếu không vừa thoát chết sau rơi vực, liền đen đủi bị chết vì nghẹn cỏ. Như vậy thì thật quá xui xẻo rồi.

Bà lão hiểu ra điều gì đó, cúi xuống nói một tràng ngôn ngữ khó hiểu với đám thỏ. Hai con thỏ con dường như hiểu được lười bà nói, liền cùng nhau nhảy ra khỏi lều cỏ.

Không lâu sau, chúng lăn theo một thứ quả sáng lấp lánh vào. Lũ thỏ con này thật thần kỳ nha! Kích thước quả không lớn, da căng bóng, bên ngoài óng ánh ánh vàng dễ chịu. Bà lão cúi xuống, lau qua da quả sau đó đưa đến bên miệng cô.

Ăn vào sẽ không chết đó chứ? Dù sao thứ quả này trước nay cô chưa từng thấy.

Hương thơm từ quả tỏa ra dễ chịu, hơn nữa lớp vỏ căng bóng, cảm giác thật mọng nước. Đàm Ngư âm thầm tặc lưỡi, bọn họ đem đến cho cô, hẳn là không vấn đề gì.

“Đứa nhỏ, có phải nghe hiểu rồi hay không? Mau nói cho ta tên con.” Bà lão nhìn thấy nàng ăn hết quả, liền cất giọng hỏi. “Tộc nhân của con đâu? Sao có thể để giống cái bị thương đến như vậy? Có phải bị lạc tộc nhân rồi hay không?”

Đàm Ngư đột nhiên nghe hiểu được ngôn ngữ của bà lão, nhưng nội dung lại khiến nàng khó hiểu: “ Bà bà, con là Đàm Ngư, cảm ơn bà đã cứu con.”

Cô cảm nhận được cơ thể có chút suy nhược song xương cốt quả thực không có vấn đề, nghỉ ngơi vài ngày nữa liền có thể xuống giường tìm đường trở về, nơi này đoán chừng là ở trong núi sâu, cách biệt thật xa với thị trấn cô từng sống. Nếu không ngôn ngữ cũng không khó hiểu như vậy: “ Như vậy, con có thể làm phiền bà tĩnh dưỡng vài ngày, đợi con tìm được đường trở về nhất định quay lại hậu tạ người”

Bà lão cảm nhận được cơ thể nàng còn rất yếu, liền nhanh chóng thúc giục nàng nghỉ ngơi: “ Bé con không cần vội, mau nghỉ ngơi. Con còn đang phát sốt. Ta ra ngoài chuẩn bị cho con chút đồ ăn”

Bà lão quay đi, dặn dò hai con thỏ gọi là Tiểu Tứ và Tiểu Thập trông chừng nàng, sau đó mới cất bước ra ngoài.

Có thể nói chuyện với thỏ, mấy con thỏ này thậm chí còn nghe hiểu, thật quá quỷ dị. Không phải cô còn đang nằm mơ đó chứ?

Mấy con thỏ khác cũng theo bà lão gia ngoài, còn lại Tiểu Tứ và Tiểu Thập vẫn gương đôi mắt hồng đáng yêu, dùng thứ ánh mắt nhìn sinh vật kì quái nhìn cô.

Bọn chúng không nên nhìn cô như vậy, Đàm Ngư cô mới là kẻ nên nhìn bọn chúng bằng ánh mắt đó nha.

Bà lão quay lại không lâu sau đó: “ Tiểu Ngư, mau ăn.”

Chiếc bát đá thô sơ trong tay bà lão đựng thứ củ trông giống như cà rốt nhưng to hơn rất nhiều, đã cắt thành từng khoanh xong cô vẫn có thể thấy được đường kính khủng bố của nó.

Nhưng mà cô quả thực rất ghét cà rốt!

Tiểu Thập và Tiểu Tứ chui ra sau lưng, giúp cô từ từ ngồi dậy. Bà lão cũng kiên nhẫn đợi cô có thể dựa vào tường cỏ rồi mới đưa bát cho cô. Bên trong ngoài thứ củ trông như cà rốt, cũng có thêm vài cọng sau cảm giác rất mọng nước, có vẻ mùi vị không tệ.

Trong lúc cô ăn, bà lão không ngừng gặng hỏi, sau đó liền phát hiện cô gái nhỏ không biết chút gì về thế giới này: “ Bé con, con từ nơi nào đến? Tinh tể của chúng ta quả thực không có nơi như con miêu tả.”

Không có sao? Không phải xuyên không rồi chứ?

Những điều bà lão kể sau đó, càng làm khẳng định này của cô trở nên chắc chắn. Cũng thật xui xẻo, người ta xuyên không, không phải đều trở thành quý phu nhân, không thì cũng là tiểu thư, quý phi gì đó. Cô xuyên liền trở về thời kì ăn lông ở lỗ.

Thế giới này là thế giới của thú nhân, giống cái đặc biệt quý giá. Thú nhân ở đây sống theo tập thể, có thể bao gồm nhiều loài, hoặc như tộc của lão bà, Tộc Thỏ.

Giống đực có thể biến thân, xong vì đây được coi là năng lượng thú thần để lại, cần giống cái có năng lượng tương hợp, bọn họ hòa hợp năng lượng liền có thể sinh ra đời sau được thần thú ban phúc, trở nên càng hùng mạnh. Giống cái mỗi năm sinh ra thực ít, các nàng không thể biến thân, săn thú xong lại rất quý giá. Giống cái trong tộc đều được bảo vệ vô cùng cẩn thận, đợi các nàng đến tuổi cập kê liền tổ chức nghi lễ chọn giống đực.

Cái này có chút xấu hổ, chỉ cần nàng thích, bất kể nàng lấy bao nhiêu giống đực, bọn hắn đều nguyện ý chung sống với nhau, cùng nhau bảo vệ nàng.

Đây thực là thiên đường của nữ nhân nha!

Cô đoán chừng cũng không thể trở về dễ dàng. Tộc nhân thỏ cũng thật tử tế. Bà lão cũng kiên trì thuyết phục cô ở lại tộc thỏ. Nơi đây cũng sắp đến mùa thu, là mùa tích cực cất trữ và săn thú, bên ngoài vô cùng hỗn loạn. Để cô chạy loạn bên ngoài quả thực không an toàn, đến mạng mình cũng không biết có thể giữ được không chứ không dám tính đến tìm đường trở về.

Tộc Thỏ cũng hoan nghênh sự hiện diện của cô, dù sao giống cái cũng thật quý giá. Không Tộc nào từ chối sự xuất hiện thêm giống cái trong tộc.

“ Bé con, vậy con ở lại nơi này. Tạm thời ở căn phụ này của ta, đợi vài ngày nữa giống đực của ta trở về, ta nói hắn xây cho con một nơi thật tốt” Bà lão đem đến một ít cỏ bện, lót thêm phía dưới giường cho cô. “ Đợi con nghỉ ngơi tốt, ta lại đưa con đến gặp tư tế.”

Qua vài ngày, Đàm Ngư cũng dần quen với cuộc sống ở đây. Thỏ là tộc ăn cỏ, cuộc sống vô cùng bình đạm, tộc nhân cũng rất dịu dàng, thân thiện. Nếu không thể trở về, cô cũng có thể ở đây sống thật tốt, cùng một giống đực Tộc thỏ làm ra một đàn thỏ Đàm gia, ngày ngày lại trồng cây hái thuốc.

Cho đến khi tư tế Tộc Thỏ để cô gặp HẮN.