Chương 5: Cô dâu của tộc rắn (1)

“ Ý Hiên tộc trưởng nhầm lẫn rồi, đứa bé này mới từ bên ngoài lạc đến đây. Cô gái nhỏ vẫn còn thương tích.” May mắn trước khi hắn kịp bước đến chỗ cô, Cao Lệ đứng trước nàng đã kịp giải vây. “ Cô dâu năm nay là Thố Hoa, con bé đang cùng tộc nhân đến vùng biển đổi muối, hai ngày nữa liền có thể trở về.”

Ánh mắt của hắn hiện lên chút không vui: “ Chỉ có một sao? Theo thông lệ hàng năm ít nhất cũng phải có đến ba người”

“ Ý Hiên tộc trưởng, ngài cũng biết mùa đông năm ngoái tộc thỏ không dễ dàng, đã chết mất không ít giống cái” Gương mặt trung niên của tư tế hiện lên nét buồn rầu. “ Giống cái hiện tại chỉ còn lại Thố Hoa còn chưa mang thai ấu tế”

“ Tộc thỏ của ông không dễ dàng, vậy tộc rắn chúng ta bảo vệ tộc ông hẳn dễ dàng” Một trong hai con rắn không nhịn được, bắt đầu trườn về phía tư tế. “ Mùa đông năm ngoái cùng ta còn chết mất hai người huynh đệ, ông làm vậy không sợ chúng ta cắt đứt bảo hộ sao.”

Cắt đứt bảo hộ này đối với thú nhân ăn cỏ là chuyện vô cùng đáng sợ.

Mùa đông nơi đây rất khắc nghiệt, nếu không phải bão lũ thì cũng là tuyết rơi giày đặc, trái cây và rau củ đều bị vùi lấp dưới tuyết mà chết, hầu hết loài thú có thể đi đều di tản về phương Nam. Vì vậy nguồn thức ăn của thú nhân ăn cỏ và ăn thị đều vô cùng khan hiếm.

Chỉ còn số ít thú ăn thịt không có tập tính di chuyển ở lại, do thiếu nguồn cung cấp thức ăn mà thường xuyên tấn công các bộ lạc thú nhân ăn cỏ. Nguy hiểm hơn còn không ít thú nhân lưu vong và những thú nhân sống theo bày đàn, sẵn sàng săn bắt, ăn thịt thú nhân khác.

Tộc thỏ năm ngoái bị một đàn thú nhân sói lưu vong tấn công, chết không ít giống đực khỏe mạnh, cũng bị tộc sót bắt đi và ngộ sát đến một nửa giống cái. May nhờ có sự bảo hộ của tộc rắn mới có thể miễn cưỡng sống sót qua mùa đông.

“ Như vậy, ngài Ý Hiên có thể đưa Thố Hoa về trước. Đợi tới mùa xuân năm sau, giống cái sinh sản xong dưỡng sức, tôi sẽ đích thân đưa 3 người nữa tới chỗ tộc rắn” Tư tế vừa kéo hắn về lại bên bàn đá, vừa nhẹ nhàng dỗ dành tâm tư con rắn trắng to. “ Xà Húc , Xà Kỳ, đừng nóng giận. Tộc thỏ còn chuẩn bị thêm rất nhiều lễ vật tạ lỗi với tư tế Xà tộc. Hơn nữa sang xuân nhất định sẽ đưa đủ người đến.”

Ánh mắt Ý Hiên như vậy vẫn không rời khỏi Đàm Ngư: “ Không phải còn một giống cái đó sao, để nàng đi theo ta.”

“ Chuyện này…” Tư tế nhìn sang đến Cao Lệ.

“ Tộc trưởng Ý Hiên, ngài xem, con bé mới lạc tộc, không chừng tộc nhân của con bé sắp tìm đến đây” Cao Lệ dắt nàng tiến gần đến bàn đá, ngồi xuống bên cạnh tư tế. “ Nếu tộc nhân của nàng tìm đến, tộc thỏ không thể giao trả nàng chắc chắn sẽ có xung đột.”

Ý hiên chỉ nhẹ nhàng ồ một tiếng.

“ Ngài cũng biết, giống cái đối với bộ lạc quý giá đến thế nào mà.” Tư tế thấy Ý Hiên không hài lòng, vội vàng nói đỡ Cao Lệ. “ Ta nói giống đực đi sắp xếp chỗ ở cho các ngài, đợi Thố Hoa về ngài nhất định hài lòng với con bé. Thố Hoa là con gái tộc trưởng, tư chất là tốt nhất trong giống cái của tộc Thỏ”

“ Trông nàng còn yếu ớt hơn giống cái tộc thỏ, tộc nhân nàng có thể mạnh đến đâu?” Tộc Rắn xưa nay chưa từng có kẻ dám khiêu kiến, kể cả Báo gấm mạnh mẽ bảo hộ Hươu Sao cũng nhường nhịn tộc Rắn một lần. Hơn nữa nhìn ánh mắt Ý Hiên cũng có thể đoán được hắn không muốn buông tha cho “ con mồi” này.

“ Ý Hiên tộc trưởng, tóm lại tôi không thể để ngài mang Tiểu Ngư đi” Cao Lệ có chút bực tức. “ Con bé còn mang thương thế, không thể theo ngài đi xa”

Sau khi nói xong, bà nhẹ nhàng chào tư tế, kéo tay Đàm Ngư đi thẳng ra ngoài.

Đàm Ngư đứng bên cạnh bà từ nãy, bị ánh mắt Ý Hiên nhìn đến xấu hổ, hai chân dường như mềm nhũn, chỉ dựa vào lực kéo của bà cao mà cất bước đi.

“ Không thể sao?” Khuôn mặt tinh xảo của hắn hiện lên nụ cười nhẹ. “ Tư tế, vậy ngài sắp xếp cho chúng ta chỗ nghỉ ngơi. Đợi Thố Hoa về, để Xà Húc đón nàng về Tộc Rắn.”

Xà Húc là con trai của tư tế tộc rắn, trong tộc địa vị cũng tính là không tệ. Hơn nữa hắn so với em trai Xà Kỳ càng thêm có triển vọng làm tư tế tộc rắn. Cũng tính là một giống đực cao quý.

Thố Hoa theo hắn, sau khi sinh ấu tế nếu nảy sinh tình cảm, không muốn trở về tộc thỏ cũng có thể ở lại lãnh địa tộc rắn làm “ quý phu nhân”, không phải chịu bắt nạt.

Đây quả thực là nể mặt tộc trưởng Tộc thỏ.

Tư tế cũng cảm thấy có lẽ Ý Hiên đã nguôi giận, nhanh chóng mỉm cười sai giống đực đưa bọn hắn đến hang đá rộng nhất trên đồi nhỏ. Còn chu đáo chuẩn bị không ít cỏ bông khô hiếm có lót trên giường đá.

“ Chủ Nhân, bà già họ Cao đó thật vô lễ. Tộc thỏ như vậy thật quá khinh người!” Xà Kỳ còn trẻ, tính tình tương đối kích động. Về đến hang đá liền nổi nóng. “ Giống cái kia nhỏ bé, yếu ớt như vậy, ngài coi trọng cô ta ở điểm nào chứ?”

Ý Hiên mặc kệ hắn nổi nóng, chỉ đơn giản nói một câu: “ Ta ngửi thấy mùi “ tương hợp” trên người cô ta”

Xà Húc và Xà Kỳ kinh ngạc quay ra nhìn: “ Nếu vậy ngài nhất định phải bắt được ả về, đem lại hưng thịnh cho dòng tộc. Để tộc thỏ giữ cô ta thật lãng phí!”

Ý Hiên biến lại hình rắn, cuộn mình trên giường đá đã trải cỏ bông. Hang đá này so với hang đá của tư tế còn cao hơn, chí ít cũng phải gấp hai, ba lần , song khi hắn biến thân vẫn đem lại cảm giác chật chội: “ Làm kín đáo một chút, để tộc thỏ tự nguyện giao nộp nàng.”

Xà Húc, Xà Kỳ nhìn sang đối phương.