Chương 7: Cuộc đối đầu không thoải mái

Hannibal cảm thấy hơi lạc lõng khi cuối cùng hắn đến nhà Will. Hắn đến đây với giả định rằng Will sẽ về nhà, vì trời đã tối và lớp học của Will đã kết thúc hai giờ trước. Hắn bắt đầu cuộc hành trình này ngay khi thấy bệnh nhân cuối cùng của mình ra về. Nhưng bây giờ, đối mặt với một ngôi nhà tối, Hannibal đã tranh luận với chính mình rằng nên rời đi. Hắn sẽ đặt những món ăn mà hắn đã nướng cho Will trên hiên nhà và trở lại vào một ngày khác. Nhưng trước khi hắn có thể đưa ra quyết định cho mình thông qua cửa xe, hắn đã thấy Will đang tiến đến ngôi nhà, vì vậy việc rút lui bây giờ sẽ rất thô lỗ.

Câu chào lịch sự của hắn "Chào buổi tối, Will." chỉ được trả lời bằng một ánh mắt lạnh lùng khi người lập hồ sơ đi ngang qua hắn, bước vào nhà mà không nói một lời. Nguyền rủa giới tính của chính mình, nhưng không thể vượt qua nó, Hannibal làm theo, hắn đang cảm thấy quá sức cần thiết xoa dịu Alpha tức giận. Sau khi vào trong, bác sĩ tìm kiếm vị trí căn bếp nhỏ, tìm một cái đĩa để sắp xếp đồ nướng của mình lên, trước khi đặt chúng vào giữa bàn.

Khi hắn quay về phía Alpha, Will nói với giọng chế giễu, "Cái gì, không có bánh nhân thịt? Tôi đã thấy một vài thứ đáng yêu đang nằm trong tủ lạnh của anh."

Chiến đấu để lấy lại bình tĩnh, Hannibal cố gắng xoa dịu đối thủ của mình, "Will, bạn của tôi, hãy để tôi giải thích về..."

Nhưng trước khi hắn có thể kết thúc câu nói này, Will đã đẩy hắn vào quầy bếp, lườm hắn bằng ánh mắt giận dữ mà quát.

"Dừng. Tôi không dám gọi anh là bạn của tôi khi tất cả những gì anh đã làm là cố thao túng tôi. Chúng ta cách tình bạn xa như trái đất cách

mặt trời và bây giờ thì đi ra ngoài. Ra khỏi nhà trước khi tôi làm điều gì đó khiến tôi cũng có thể hối tiếc".

Trong nháy mắt, Hannibal đã ở trước cửa. Sự phục tùng với alpha vẫn còn tồn động trong hắn. Mặc dù, hắn thường giữ át chủ bài nhưng Will đã vượt qua tất cả các đòn tấn công của hắn. Will đã giải quyết phần nguyên thủy nhất trong bộ não của anh và Hannibal đã bất lực để làm bất cứ điều gì ngoài việc tuân theo. Hắn dừng lại khi tiếng đóng cửa vang lên, không quay đầu lại, chỉ hỏi vào nhà, nơi mà giờ chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của Will và những chú chó của anh.

"Vậy tại sao cậu lại giúp tôi?"

Với một tiếng thở dài mệt mỏi, Will quay lại, nhìn hắn một lần nữa, nhưng Hannibal không thể quay lại và bắt gặp ánh mắt của Alpha. Quay lưng lại với anh, hắn ít nhất có thể giả vờ. Vì vậy, hắn chỉ nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng rất đặc trưng của người lập hồ sơ, dập tắt mong muốn rằng Will sẽ tiếp tục nói chuyện với hắn, bất chấp sự thất vọng của hắn.

"Nếu anh không thể tự trả lời câu hỏi này sau khoảng thời gian qua, anh thực sự không biết gì về tôi cả."

Trong chuyến hành trình về nhà, và sau khi ngồi trước lò sưởi nóng ấm, Hannibal cảm thấy bối rối một cách khó hiểu. Hắn đánh giá đi, đánh giá lại mọi thứ hắn biết về Will Graham. Hắn đã sử dụng những ký ức hoàn hảo của mình để vượt qua mọi phiên chữa trị, mọi tương tác mà hắn có với Will. Thật dễ dàng để hắn tìm thấy câu trả lời cho câu hỏi mà anh đã hỏi: Will không bao giờ có thể để bất cứ ai phải chịu đựng nếu anh có thể giúp đỡ. Nhưng Hannibal vẫn không thể tìm ra lý do tại sao Will không tố cáo hắn.

Những hiểu biết về Will Graham treo như thanh kiếm Damocles trên đầu của thở xẻ. Hắn khá chắc chắn rằng người lập hồ sơ sẽ không tiết lộ danh tính gϊếŧ người của hắn với Jack Crawford. Thông thường bác sĩ sẽ không dựa vào đức tin, nhưng với Alpha, hắn cảm thấy không chút nghi ngờ. Giải pháp thực sự duy nhất cho tình huống này, cách duy nhất để đảm bảo rằng hắn an toàn tuyệt đối là xóa Will khỏi thế giới. Nhưng khi ý nghĩ này vừa lóe lên, hắn đã không thể chịu nỗi. Khi nào thì mọi thứ bắt đầu trở nên phức tạp như vậy? Khi nào mà Hannibal cho phép lòng trắc ẩn cản trở sự an toàn cá nhân của chính hắn?

Câu trả lời cho cả hai câu hỏi rất dễ: Khi hắn quen Will Graham.

Bây giờ Chesapeake Ripper thấy mình trong một tình huống mà hắn phải phụ thuộc vào thiện chí của một người khác, một người dường như gièm pha chính cái nhìn của bản thân anh. Sau vài phút suy ngẫm, Hannibal nhận ra rằng ý nghĩ bị Will Graham gièm pha còn đau hơn nhiều so với ý tưởng bị anh bắt giữ. Hắn nhận thức được rằng hắn sẽ không chống lại sự trừng phạt dành cho mình nếu Alpha là người đưa ra nó, nhưng bị coi thường lại làm tổn thương một phần của Hannibal.

Ngôn từ không phải là lựa chọn hay ngay bây giờ, vì Willchưa sẵn sàng để lắng nghe. Vì vậy, bác sĩ đã phải nghĩ ra một cách khác để lấy lại niềm tin của Will.

Sau khi Hannibal rời đi, Will cảm thấy rất bối rối. Anh nhìn vào những chiếc bánh nhỏ mà vị khách không mời của anh đã đem tới, anh quyết định phải làm gì với chúng. Anh muốn ném chúng vào tường, giận dữ về sự táo bạo của bác sĩ tâm thần để nghĩ rằng hắn có thể xoa dịu anh bằng đồ nướng sau khi đã thao túng anh quá lâu. Mặt khác, thức ăn đã nói lên sự chỉ định của Will. Omega có khuynh hướng di truyền để cung cấp cho Alpha của họ, điều mà Hannibal Lecter đã làm ngay từ khi bắt đầu mối quan hệ của họ. Will ghét ý nghĩ rằng mình đã vô tình ăn thịt người, nhưng cử chỉ vẫn như cũ và chiếc bánh cupcake thì hiếm khi chứa thịt.

Những con chó của anh dường như cảm thấy sự bất an của chủ nhân, chúng rúc sát lại gần hơn khi anh cầm chiếc đĩa đến, và xem TV trong khi chọn đồ ăn. Will nhận thức được rằng anh không thể tức giận với bác sĩ Lecter vô thời hạn. Thỉnh thoảng, sự đồng cảm của anh khiến anh cần phải giải tỏa tâm hồn và từ tất cả những người mà Will từng nói chuyện, bác sĩ Lecter hóa ra là người hiểu biết nhất, ít phán xét nhất khi anh bắt đầu nói về mối quan hệ trực quan của mình với kẻ gϊếŧ người hàng loạt. Một sự suy ngẫm đã không còn làm Will ngạc nhiên nhiều như trước đây nữa.

Tuy nhiên, ý tưởng đơn giản là ở cùng phòng với bác sĩ Lecter đã buộc chàng trai trẻ phải chiến đấu với mong muốn bóp nghẹt bác sĩ tâm thần vì cảm thấy bị hắn phản bội. Nếu anh phát hiện ra "sở thích" của bác sĩ Lecter trong các trường hợp khác nhau, Will thậm chí không chắc chắn, nếu anh đã không từ bỏ việc tố cáo mà thuận theo mong muốn. Anh thậm chí có thể gϊếŧ bác sĩ trong cơn thịnh nộ cùng cực. Nhưng trớ trêu là anh đã tìm thấy một omega. Không thể để bất cứ ai đối phó với nỗi đau như vậy nếu anh có thể giúp đỡ, Will đã đẩy tất cả những suy nghĩ về sự phản bội hình thành trong tâm trí anh và đã giúp bác sĩ. Bây giờ, anh đã có thời gian để suy nghĩ về tình huống mà anh không biết phải làm gì.

Để cho bác sĩ Lecter vào là như thể tha thứ cho hắn. Anh cần thêm thời gian để tìm hiểu mọi thứ. Cho đến lúc đó anh sẽ để bác sĩ nhở nhơ bên ngoài, một cuộc trả thù nhỏ cho tất cả những tháng ngày mà hắn đã chơi đùa với anh.

Hannibal đã cố gắng hết sức để đẩy tất cả những suy nghĩ về Will Graham ra khỏi tâm trí hắn khi chăm sóc bệnh nhân của mình. Hắn thậm chí đã có một cuộc hẹn với thợ may của mình. Một bộ đồ mới cho tủ quần áo hoàn hảo của hắn thường khiến hắn thoải mái trong vài ngày. Hắn vô cùng thất vọng khi thấy người thợ may thông thường của mình đi ra khỏi cửa tiệm, anh ta phải bán cửa hàng của mình cho một người đồng nghiệp. Không cần phải nói Hannibal đã tức giận vì chất lượng thấp hơn của nếp khâu và hành vi bất cẩn của người thợ may trong quá trình chỉnh sửa.

Hắn sẽ phải làm một cái gì đó về điều này. Thương hiệu đặc biệt cho bộ đồ của hắn đã đại diện cho chất lượng cao và công việc hoàn hảo. Bây giờ người đàn ông mới này đã làm hỏng toàn bộ thương hiệu bằng cách làm việc ít hoàn hảo hơn. Hắn dành thời gian của mình để theo dõi tên thợ may, Hannibal đã ấp ủ một kế hoạch để thoát khỏi thế giới của kẻ ngu dốt bất lương này, kẻ không xứng đáng được gọi là một thợ may bậc thầy.