Chương 6: Sự thức tỉnh dễ chịu

Khi những tia nắng ấm áp dỗ Hannibal vào ý thức, bác sĩ cảm thấy hơi bối rối. Hắn thấy mình nằm trên giường, nhưng không phải là cái áo ngủ mà hắn đã thay vào chủ nhật tuần trước. Thay vì satin đen sẫm, hắn được bao quanh bởi lụa xám mát mẻ. Khi ngồi dậy, hắn thấy một chai nước và một cái đĩa được đặt sẵn trên đầu giường. Hắn thận trọng quan sát, phát hiện bơ đậu phộng và bánh sandwich thạch bên dưới. Sau khi cắn một miếng, hắn nhận ra rằng đó là mứt dâu thay vì thạch, nhưng hắn đã quá đói để kén chọn.

Khi hắn cố gắng di chuyển, cơn chống mặt ập tới khiến hắn lảo đảo. Với tới chai nước, Hannibal nốc hết nửa chai trước khi chiến đấu với đôi chân của mình. Khi nhìn xung quanh hắn thấy phòng ngủ của mình hoàn hảo một cách lạ. Thứ duy nhất khác thường là những mẩu bánh mì trên sàn giữa những chiếc ghế bành trước lò sưởi và một vòng chất lỏng khô đáng chú ý trên cái bàn được đặt giữa chúng.

Cẩn thận đến gần phòng tắm, hắn thấy nó trống rỗng, cũng như phòng khách và nhà bếp cũng vậy. Thấy lo lắng, hắn kiểm tra tầng hầm của mình, nhưng căn phòng rộng rãi cũng trống không.

Hannibal hầu như không nhớ ngày cuối cùng của mình trong văn phòng. Hắn không có hồi ức về những gì đã xảy ra với mình sau đó. Nhặt máy tính bảng lên, hắn thấy ngày hôm nay là thứ hai và tất cả các cuộc hẹn của hắn đều bị hủy. Hắn có nên gọi nhân viên tiếp tân của mình không, Philisha? Hắn không thể nhớ nhưng hắn phải làm thế, vì không ai khác quan tâm đến bệnh nhân của hắn và cô gái trẻ sẽ không bao giờ tự mình đưa ra quyết định như vậy.

Chuẩn bị cà phê, Hannibal thả lỏng cơ thể của mình, chìm vào những hồi tưởng. Hắn đã phát tình vào thứ năm; thông thường hắn tự ở bên cạnh mình cả tuần, hầu hết thời gian là một tuần rưỡi. Nhưng bây giờ hắn cảm thấy từng cơn ớn lạnh bò lên sống lưng. Người hắn lạnh lẽo, thay vì sốt. Nhận ra bản thân đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hắn quay trở lại phòng ngủ để lấy áo choàng, trước khi ra ngoài chuẩn bị một bữa sáng lành mạnh.

Một hộp sữa trong tay, Hannibal đang với lấy những quả trứng khi mắt ông rơi xuống lá phổi mà ônv đã cắt ra khỏi người ca sĩ đáng sợ tối thứ ba tuần trước. Sữa tuột khỏi tay ông, rơi xuống sàn, tràn ra đôi chân trần khi Hannibal nhớ lại có ai đó đã ở đây, ngay sáng thứ sáu khi hắn quyết định sơ chế phổi trước khi sức nóng của kỳ phát tình áp đảo hắn.

Hắn nhớ sự hiện diện an ủi của một Alpha, những lời thì thầm và hắn đã háo hức tuân theo. Hắn nhớ những cái chạm an ủi đã hướng dẫn hắn và sự thỏa mãn khi cuối cùng cũng có người cứu lấy hắn khi vết bỏng trong huyết quản đe dọa sẽ thiêu đốt hắn. Nhưng dù cố gắng thế nào, hắn cũng không thể nhớ ra được người đó là ai.

Tuy nhiên, nó không thành vấn đề. Nếu ai đó đột nhập vào nhà, hắn buộc phải tìm ra kẻ đó, Hannibal sẽ tìm thấy gã. Tìm Alpha đó và tước đi hơi thở của gã, đòi lại tự do. Ý nghĩ trở thành nô ɭệ cho phản ứng sinh học, cho ý thích bất chợt của một người vô danh là đủ để mang đến một cơn thịnh nộ gϊếŧ người trong Hannibal. Những quả trứng hắn vừa lấy từ tủ lạnh bay về phía cửa của bộ phận làm mát. Những con dao trên kệ bếp của hắn được quét sạch, với một cú vuốt mạnh mẽ. Tấm ván đã được làm sạch sau khi hắn làm việc với nó cũng tham gia với dao kéo trên sàn. Hannibal nhìn chằm chằm vào quầy trống, thở mạnh.

Chỉ sau đó, Hannibal mới nhận ra rằng hắn cảm thấy hoàn toàn cô đơn. Không có sự bắt buộc nào đối với thể hiện là đặc trưng của một omega được đánh dấu. Ngược lại, hắn cảm thấy tốt, hài lòng theo cách mà hắn đã không trải qua trong nhiều năm, có thể là mãi mãi, vì Alpha duy nhất đã từng quan hệ với hắn trong lúc phát tình đã thực sự hãʍ Ꮒϊếp hắn, Hannibal buộc gã phải trả giá và phải trả giá bằng chính mạng sống thối nát của gã. Bây giờ cơ thể hắn đã bão hòa, chỉ sau ba ngày.

Hannibal đã cố gắng tìm ra dấu vết của Alpha, người đã ở cùng hắn trong kì phát tình nhưng ngoài những chiếc đĩa bẩn trong máy rửa chén, những thùng giấy vụn của đơn vị xử lý chất thải và tấm trải giường màu đen được treo ngay ngắn trong phòng khách của hắn, ngôi nhà không có dấu hiệu nào cho thấy đã có ai đó ở đây. Tuy nhiên, bác sĩ đã sống qua nhiều lần phát tình. Hắn biết rằng hắn sẽ không bao giờ có thể tự mình quản lý các nhiệm vụ này. Câu hỏi đặt ra là: ai là người Alpha tốt của hắn và khi nào gã ta sẽ tiết lộ bản thân và những yêu cầu của gã đối với các dịch vụ mà gã đã cung cấp?

Sau khi chắc chắn rằng mọi thứ đã theo thứ tự, Will Graham rời khỏi nhà bác sĩ vào sáng thứ hai. Anh muốn về nhà, tắm rửa và thay đồ, giải tỏa nhiệm vụ của Alana để chăm sóc những chú chó và học sinh của anh trước khi đến học viện.

May mắn thay, kì phát tình của bác sĩ tâm thần đã chấm dứt vào lúc gần nửa đêm, giúp hai người họ có một vài giờ ngủ để phục hồi. Will cố gắng tưởng tượng khuôn mặt của bác sĩ Lecter khi khám phá ra mọi chuyện.

Sau bài giảng của mình, Will trở lại trụ sở của đơn vị khoa học hành vi. Will đã đưa ra quyết định phải làm gì với Chesapeake Ripper. Bất kể quy tắc đạo đức của anh - lương tâm của anh đã im lặng đến đáng sợ trong vài giờ qua - anh cảm thấy không thể bật lại Hannibal Lecter. Ý nghĩ về việc phản bội một người mà anh coi là một người bạn đã lấy hơi thở của anh và mặc dù anh tức giận với bác sĩ - và trời ơi, sự tức giận thậm chí không bằng cảm giác của anh do sự phản bội của bác sĩ - anh vẫn không thể đưa hắn ra trước công lý.

Anh thậm chí còn không biết nói chuyện với hắn như thế nào nữa. Hannibal Lecter là một sự hiện diện an ủi trong cuộc sống của Will kể từ khi Jack Crawford kéo anh trở lại hiện trường. Anh đã gặp khó khăn khi tưởng tượng thế giới của mình mà không có bác sĩ trong đó. Anh không muốn nói chuyện với hắn, không phải bây giờ, có thể không bao giờ nữa, nhưng ý nghĩ rằng họ vẫn có cơ hội để gặp lại, về việc Hannibal Lecter vẫn ở đó, chỉ cách nhà Will một giờ đi xe, thật thoải mái.

Vì vậy, Will đã giải thích cái nhìn sâu sắc mà anh thu thập được tại hiện trường vụ án gần một tuần trước, nhưng không thêm gì mới vào đó. Anh đang bảo vệ bác sĩ Lecter mà không biết tại sao. Nếu các đồng nghiệp của anh hoặc Jack Crawford rút ra kết luận đúng đắn từ hiện trường vụ án và bằng chứng nổi bật nhất mà anh chỉ ra, thợ xẻ sẽ là trò chơi công bằng với họ. Nhưng người lập hồ sơ sẽ không chia sẻ sự hiện diện của hắn với bạn bè của anh, mặc dù đó mọi thứ anh cần để kết án Chesapeake Ripper. Một đề nghị được đưa ra cho Jack để kiểm tra bộ phổi hiện đang trú ngụ trong tủ lạnh của Hannibal.

Will Graham đã tránh hắn, để lại Hannibal với sự nghi ngờ không thể chối cãi rằng đó là Alpha trẻ tuổi phi thường đã giúp hắn vượt qua kì phát tình của mình. Nhưng tại sao hắn lại không tham dự các cuộc họp hai tuần một lần của họ? Họ sẽ có cơ hội nói về những gì đã xảy ra.

Ngay thứ hai, Hannibal đã chiến đấu với sự lo lắng của mình rằng Jack Crawford sẽ đập vào cánh cửa nhà hắn, còng chiếc còng số 8 vào cổ tay hắn, kéo hắn vào tù. Nhưng không có gì xảy ra cả.

Khi hắn trở lại văn phòng vào thứ ba, Philisha đã xác nhận rằng Will Graham đã yêu cầu cô sắp xếp lại các cuộc hẹn của hắn, để lại cho hắn một tuần chật chội để chăm sóc tất cả các bệnh nhân. Nhưng người duy nhất hắn mong chờ đã không đến.

Vào thứ tư, hắn đã chuẩn bị một bữa tối ngon miệng cho bản thân, thưởng thức bản nhạc giao hưởng yêu thích, nhớ lại giọng nói đã cùng mình đêm đó cứ như đang thưởng thức một tác phẩm cổ điển chứa nội dung mà hắn đã bịt miệng nó mãi mãi. Tuy nhiên, hắn không thể thưởng thức bữa ăn đầy đủ, vì hắn vẫn lo lắng về Alpha.

Vào cuối tuần, Hannibal Lecter lo lắng nhất khi gặp Will Graham, và tức giận với chính mình vì cảm thấy quá gắn bó với người lập hồ sơ. Chắc chắn, hắn đã có một sự tò mò chuyên nghiệp cho Will trong quá khứ. Hắn rất thích bẻ cong và xoay chuyển những suy nghĩ trong đầu Will Graham, đảm bảo rằng anh sẽ không nghi ngờ Hannibal là Chesapeake Ripper.

Nhưng bây giờ hắn chỉ muốn gặp anh, để chắc chắn rằng Will ổn, bày tỏ lòng biết ơn đối với các dịch vụ của anh. Một phần của Hannibal muốn lên án Will vì những cảm xúc này, muốn được thuyết phục rằng họ bắt nguồn từ mối quan hệ giữa hai người bạn. Nhưng bác sĩ tâm thần biết rằng mối quan hệ giao phối giữa Alpha và Omega sẽ có những hậu quả mạnh mẽ hơn nhiều so với mong muốn đơn giản là nhìn thấy ai đó.

Một Omega không cảm thấy trọn vẹn nếu không có Alpha bên cạnh. Hai người xa nhau giống như một nỗi đau thể xác, một nỗi đau mà Hannibal không bao giờ muốn cảm nhận. Hắn đã chịu đựng điều đó trong nhiều giờ sau khi hắn tuyên bố chống lại ý chí của mình khi còn trẻ và trong khi cắt cổ họng của gã đàn ông khốn khϊếp kia, hắn đã thề với mình rằng điều này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.