Chương 23

"Tới uống, hôm nay anh Trần đãi các cậu!"

"Cũng chúc mừng các thành viên của đội chúng ta, mọi người vất vả rồi!"

"Chúng ta hiện tại đã vô địch giải đấu quốc gia. Tiếp theo phải cố hết sức vô địch giải quốc tế. Đây là cơ hội ngàn năm có một!"

"Quản lý, trước tiên hãy đặt chai xuống."

"Khá lắm, Thẩm Phóng, lại hút thuốc à?"

"Phạt phạt! Vừa vặn chi phí chung trong đội chưa có, vậy dùng tiền phụ cấp của đội trưởng xài tạm đi."

Những người khác bật cười thành một đoàn, trái ngược hẳn với hai người Mạc Hứa Chi nói chuyện câu được câu mất bên này.

Mạc Hứa Chi mỉm cười, nâng cằm nói: "Bàn sát vách khá náo nhiệt.”

"Bọn họ vừa thắng trận trở thành đội vô địch quốc gia, phấn khích là chuyện bình thường."

"Anh biết bọn họ sao?" Mạc Hứa Chi không có việc gì làm, cùng Lạc Văn Vân tán gẫu, "Vô địch giải đấu gì?"

"Thể thao điện tử," Lạc Văn Vân nói, "Cũng chính là chơi game. Bàn bên cạnh là đội vô địch năm nay, sẽ thay mặt Trung Quốc thi đấu quốc tế trong thời gian tới."

Cách đây không lâu, một nhà sản xuất muốn mời hắn đến tạo đà cho giải đấu này, cũng đưa cho hắn xem một ít thông tin của đội tuyển. Mặc dù hắn từ chối, nhưng còn nhớ rõ một chút tin tức liên quan, sau đó hắn vô tình nghe được người trong đoàn phim nói chuyện đội FOX đoạt chức vô địch, lúc này mới lại có một chút ấn tượng, vừa vặn Mạc Hứa Chi hỏi, hắn có thể trả lời đối phương.

"Thể thao điện tử?"

Mạc Hứa Chi sửng sốt một lát, sau đó tựa người vào bàn gõ nhẹ, lông mi hơi cong: “Tuổi trẻ thật tốt.”

Khi còn học cấp 3, hắn cũng chơi game một thời gian để gϊếŧ thời gian.

Sau khi cốt truyện được kích hoạt, hắn không bao giờ chơi nó nữa.

Nhìn thấy Mạc Hứa Chi nằm trên bàn vẻ mặt tràn đầy cảm xúc, Lạc Văn Vân nhướng mày hỏi: "Có hứng thú à?"

Mạc Hứa Chi có sao nói vậy:

"Một chút."

Sau này có thời gian, hắn có thể thử xem tài khoản trước đó của mình còn đăng nhập được không, nếu có thể, hắn cũng rất tò mò trò chơi trước đây hắn chơi bây giờ đã trở thành như thế nào.

*

Lạc Văn Vân nhấp một ngụm nước, chiếc ly trong tay phản chiếu ánh sáng trong suốt như pha lê, soi sáng một đôi con ngươi màu xám nhạt.

"Chương trình tạp kỹ tuần tới, thời gian cụ thể thế nào?"

Mạc Hứa Chi nêu cao đạo đức nghề nghiệp, thấy Lạc Văn Vân trầm mặc, hắn liền mở miệng tìm chủ đề nói chuyện.

"Chương trình tổng cộng có sáu tập, ba ngày phát một tập, một tuần phát hai tập, mỗi tuần có một ngày nghỉ."

Lạc Văn Vân dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa chiếc áo len trong tay, ngước mắt lên nói: “Tổ chương trình không nói cho cậu biết à?”

Mạc Hứa Chi lắc đầu.

Hắn mặc dù danh khí lớn, lưu lượng cao, nhưng trong mắt đoàn phim hắn kém quan trọng hơn Lạc Văn Vân rất nhiều, bọn họ cảm thấy rằng không cần phải thông báo chi tiết cho hắn, hoặc đoàn phim đã thông báo cho người đại diện trên danh nghĩa của hắn rồi, nhưng người đại diện của hắn đương nhiên chưa nói cho hắn biết.

Hắn lại hỏi: “Tuần nghỉ lúc nào?”

"Khách mời trong chương trình có thể tự do lựa chọn thời gian nghỉ của mình." Lạc Văn Vân ngước mắt lên hỏi: "Sao vậy, có chuyện gì à?"

Mạc Hứa Chi gật đầu.

Thật sự là hắn có chút việc.

Lạc Văn Vân dời ánh mắt, chỉ nói: "An phận chút."

Mạc Hứa Chi nâng cằm gật đầu, rất ngoan ngoãn.

Lạc Văn Vân khẽ xì một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Một bữa ăn trôi qua rất nhanh.

Lạc Văn Vân hôm nay còn có việc, hắn cũng không có nhàn nhã như vẻ ngoài, vừa đặt dao nĩa xuống, liền bị hàng loạt cuộc điện thoại dục đi.

Mạc Hứa Chi ngồi gửi mấy tin nhắn, tiêu thực một lúc, lúc chuẩn bị rời đi, bên ngoài lại là ồn ào một mảnh.

Nói đúng ra, là bàn sát vách.

Người hâm mộ hẳn là đã lẻn vào, hiện tại đang đứng ở đó hét lên những từ như "Thẩm Phóng", "ZR", "Chữ ký", "Tôi yêu anh", v.v. nhân viên phục vụ ở một bên cố gắng khuyên bảo, những người khác đang dùng bữa trong hội trường cũng tò mò nhìn sang.

Mạc Hứa Chi không có ý định nhúng tay vào, cũng không thèm nhìn sang bên đó, chỉ đội mũ lại, kéo vành xuống, làm như một người không liên quan.

Mãi đến khi Mạc Hứa Chi đọc xong hai trang tin tức, tiếng nói ở bàn sát vách mới nhỏ xuống.

Hẳn là nhân viên phục vụ đã thuyết phục được những người đó rời đi.

Rốt cục có thể đi.

Duỗi lưng một cái, Mạc Hứa Chi chậm rãi đứng lên, vừa vặn đi theo mấy vị fan từ phòng sát vách đi ra.

"Đội trưởng, tỉnh táo lại đi!"

Trên vai Thẩm Phóng đột nhiên có một bàn tay đặt lên, chợt quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Chu mỉm cười nghiêng đầu nhìn ra ngoài, hỏi: “Đang nhìn cái gì?”

Thẩm Phóng quay đầu, nhét viên kẹo bạc hà vào miệng, nói: “Không có gì.”

Hắn nhìn thấy người vừa gặp trong nhà vệ sinh.

Chỉ nhìn nhiều thêm một cái, không nghĩ tới Tiểu Chu bình thường không được nhanh nhạy lắm, lúc này khả năng nhìn thấu của hắn lại tốt đến mức đáng kinh ngạc.

“Tôi không tin,” Tiểu Chu cưỡng ép quay đầu lại, nhìn chăm chú vào đám người đã rời đi, nói: “Anh Thẩm nhất định đang nhìn ai đó! Anh Thẩm à, đó là chị dâu tương lai của tôi sao? .. Ôi!"

Tiểu Chu chưa kịp nói xong thì trên lưng đã bị hai cục u. Một đến từ đội trưởng, người vẫn đang nhai bạc hà một cách vô cảm, một đến từ quản lý.