Chương 22

Đúng 12 giờ.

Tiếng chuông vang lên từ tháp đồng hồ của công viên giải trí, đập vào màng nhĩ của Lạc Văn Vân.

Một cơn gió dài quét qua bầu trời, cuốn những sợi tóc trên trán của Mạc Hứa Chi bay ngược về phía sau.

Nụ cười rạng rỡ hơn cả mùa hè đã biến mất thay vào đó là nụ cười nông cạn, thờ ơ, mang tính công thức.

Trong điện thoại vang lên âm thanh, Lạc Văn Vân cúi đầu nhìn, là thông báo yêu cầu thanh toán.

Mạc Hứa Chi giơ điện thoại lên nhìn hắn.

Sau khi làm xong một loạt thao tác, Lạc Văn Vân ngước nhìn Mạc Hứa Chi, cái người đã đứng dậy chuẩn bị tan sở, nói:

“Ăn thêm bữa cơm nhé?”

Mạc Hứa Chi dừng một chút, sau đó gật đầu nói: "Nếu làm thêm giờ thì phải trả thêm tiền. Lần này tôi sẽ không đòi tiền anh, chúng ta chụp ảnh đi."

Thực sự một chút thua thiệt cũng không chịu nhận.

Lạc Văn Vân đồng ý.

Lạc Văn Vân đã đặt chỗ trước ở nhà hàng, nằm trong khu thương mại cách công viên giải trí không xa.

Mạc Hứa Chi không hỏi Lạc Văn Vân tại sao đột nhiên muốn ăn trưa mà chỉ lặng lẽ bước đi, Lạc Văn Vân thỉnh thoảng nhìn nghiêng, mỉm cười với hắn.

Lạc Văn Vân vốn rất sành ăn, nhà hàng hắn đặt trông khá sang trọng, giá cả cũng khá tốt.

Người phục vụ dẫn Mạc Hứa Chi và Lạc Văn Vân tới chỗ ngồi đã đặt trước, lần lượt đưa thực đơn cho họ rồi lặng lẽ ở một bên chờ đợi.

Lạc Văn Vân không nhìn vào thực đơn, chỉ chống cằm nhìn Mạc Hứa Chi, đôi mắt xám nhạt phản chiếu ánh sáng bạc của bộ đồ ăn, hàm ý dò hỏi.

Thực đơn của nhà hàng này bằng tiếng Pháp.

Mạc Hứa Chi nổi tiếng là người có trình độ học vấn thấp.

Nhưng xét về vẻ ngoài của Mạc Hứa Chi, có vẻ như việc đọc thực đơn bằng tiếng Pháp thuần túy không có gì khó khăn.

Sau khi tiếp xúc với Mạc Hứa Chi, hắn chỉ biết đối phương là người thông minh, biết bản thân muốn gì, biết cân nhắc lợi hại, chỉ vậy thôi.

Hắn vẫn chưa đào sâu về lai lịch và trình độ học vấn của đối phương, bây giờ có vẻ như nhiều điều trên Internet khác xa sự thật.

Lạc Văn Vân đang suy nghĩ điều gì đó, Mạc Hứa Chi cũng gọi món xong, nhìn người phục vụ mang thực đơn rời đi cũng không làm phiền hắn, ôm cằm nhìn sang một bên, nghe tiếng hát truyền đến từ cách đó không xa.

Quán không có phòng riêng, nhiều bàn ăn là những ngăn nhỏ có tủ gỗ bao quanh, phía trên có bồn hoa đặt để chắn tầm nhìn, giúp âm thanh được truyền tải rõ ràng.

Nhà hàng này không yên tĩnh như những nhà hàng Pháp khác, trái lại khá sôi động nhưng không quá ồn ào, tiếng người nói xen lẫn tiếng hát, khiến người ta từ từ thư giãn.

Điện thoại di động trong túi rung lên, Mạc Hứa Chi cụp mắt xuống nói:

"Tôi đi vệ sinh."

Lạc Văn Vân nhìn hắn, nhẹ gật đầu.

Khó tìm ra phòng vệ sinh nên Mạc Hứa Chi hỏi đường người phục vụ, sau đó hắn phát hiện phòng vệ sinh ở sau một bụi hoa rất to.

Mạc Hứa Chi: "..."

Cũng khó trách hắn tìm không ra

Phòng WC rất sáng, trong không khí thoang thoảng mùi sáp thơm và khói thuốc, chỉ có một người đang rửa tay, trong tay cầm điện thoại di động.

"Chúng ta đã thắng... hôm nay chúng ta sẽ không chiến đấu."

"...Tôi cũng không muốn hắn quay lại. Bây giờ đừng nói về chuyện đó nữa, tôi đang bận."

Ánh sáng xuyên qua đỉnh lông mày, tạo thành một mảng bóng tối, tạo cho chàng trai một dung nhan lập thể lạnh lùng.

Giọng nói nghe có vẻ quen thuộc.

Mạc Hứa Chi chỉ liếc nhìn một cái rồi tiếp tục bước đi, cho đến khi đi đến phòng WC cuối cùng, hắn mới gọi lại cuộc gọi nhỡ.

"Xin chào, vừa nãy..."

Giọng nói nhẹ nhàng bị cánh cửa phòng WC ngăn lại.

"..."

Thẩm Phóng cúp điện thoại, nghiêng đầu nhìn về phía phòng WC cuối cùng kia.

Giọng nói... nghe quen quen.

Gọi điện xong, Mạc Hứa Chi quay lại nhà ăn.

Lạc Văn Vân vẫn ngồi ở vị trí ban đầu, hai nút trên cùng của áo sơ mi hiếm khi được cởi ra, điều này khiến hắn có cảm giác hơi khác lạ.

Hắn ngẩng đầu lên: “Không phải cậu nói muốn chụp ảnh à?”

Mạc Hứa Chi gật đầu, bắt gặp ánh mắt của Lạc Văn Vân, ngồi xuống bên cạnh hắn, giơ điện thoại lên.

Vừa nhấn nút chụp, Mạc Hứa Chi chỉ vào góc phòng có hoa màu xanh lam, đột nhiên nói:

"Đó là gì?"

Lạc Văn Vân quay đầu nhìn lại.

Ngay lập tức, Mạc Hứa Chi ấn chụp.

Lúc Lạc Văn Vân quay lại, Mạc Hứa Chi đã chụp ảnh xong, bắt đầu nhấc điện thoại lên vào Weibo.

"Chuyện gì đang xảy ra?"

“Không có gì,” Mạc Hứa Chi thản nhiên nói, cũng không ngẩng đầu lên, “Tôi chỉ cảm thấy hoa khá đẹp mà thôi.”

Lạc Văn Vân nheo mắt một lúc nhìn những bông hoa màu xanh lam bình thường kia, sau đó quay đầu lại thì thấy Mạc Hứa Chi đã cất điện thoại di động đi.

Bấm vào Weibo, Lạc Văn Vân phát hiện trang chủ của Mạc Hứa Chi không có bài đăng mới, liền hỏi:

“Không đăng Weibo à?”

"Về nhà đăng cũng không muộn,” Mạc Hứa Chi mỉm cười, trên má hiện lên núm đồng tiền nho nhỏ, trông đặc biệt ngoan ngoãn chân thành, “Thời gian ở bên anh rất quý giá, tôi không thể lãng phí một giây nào.”

Lạc Văn Vân khen: “Văn vở rất hay.”

Nụ cười của Mạc Hứa Chi càng lớn hơn.