Chương 24

"Chị dâu cái rắm! Người ta đi rồi còn nhìn người ta, muốn gọi người ta quay lại hay gì?"

Người quản lý nhìn có vẻ là người lịch sự, nhưng ở chung một thời gian dài, bản chất thật của hắn lại lộ rõ, hung hăng, thẳng thắn, hở ra là tấn công người khác, Tiểu Chu nghiêm túc nghi ngờ hắn có khuynh hướng bạo lực.

"Chúng ta không phải... Nếu đội trưởng thật sự để ý ai, tôi cũng có thể ngay lập tức đưa ra trợ giúp..."

Tiểu Chu lại bị đánh.

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, cuối cùng hắn cũng ngậm miệng lại.

“Địa điểm đã bị lộ, tiệc mừng đã kết thúc, chúng ta về căn cứ trước đi. Thẩm Phóng, thời lượng phát sóng của cậu còn chưa đủ, thời hạn sắp đến rồi, nhớ bổ sung nhé."

Thẩm Phóng ngậm viên bạc hà trong miệng dừng lại, sau đó gật đầu: “Được.”

Sau khi Mạc Hứa Chi rời khỏi nhà hàng, hắn đi thẳng đến trường đại học Thanh Bắc, mãi cho đến ban đêm mới trở lại bệnh viện.

Chu Tĩnh Nhu mấy ngày nay có lẽ đã biết tác phong thường ngày của Mạc Hứa Chi nên cô cũng không hỏi thêm gì, thấy hắn quay lại, cô thở phào nhẹ nhõm, để bác sĩ và y tá kiểm tra cơ thể cho hắn như thường lệ rồi đóng cửa lại rời đi.

Hôm nay chạy loanh quanh cả ngày, Mạc Hứa Chi không mở lại phần mềm làm việc mà dựa vào trí nhớ để tìm lại trò chơi mình từng chơi trước đó.

Trong khi đợi tải xuống trò chơi, hắn thuận tiện đăng mấy ảnh chụp hôm nay lên Weibo.

[Mạc Hứa Chi: Hôm nay rất vui [Ảnh]]

Trong ảnh, chàng trai mặc áo sơ mi trắng có đôi mắt cong, khóe miệng nhếch lên, nhưng người đàn ông bên cạnh lại có khuôn mặt vô cảm, hơi mím đôi môi mỏng, nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác.

Hắn không nhìn vào camera. Nhìn bức ảnh giống như người thanh niên đang cố ý nhân cơ hội trộm chụp chung với hắn.

Anti fan lập tức bu vào.

[Tôi tuyên bố, người chiến thắng trong trò chơi đoán mò vô thưởng thứ mười sáu là Lạc Văn Vân! Phần đoán thứ mười bảy hiện đã mở, mọi người mau bình chọn người kế tiếp bị Mạc Hứa Chi hút máu là ai!]

[Tôi biết ngay mà! Vừa vui vừa buồn nôn, "Đại Minh Tinh" có thể ngừng bám theo anh Vân được không? Mi không thấy anh Vân không vui sao?]

[Không có não sao? Vô văn hóa như vậy, người như hắn cũng dám nhảy nhót trước mặt ảnh đế.]

[Người này thật sự không biết nhìn sắc mặt người khác sao? Lạc Văn Vân mặt chán ghét tận trời, vậy mà còn cố gắng la liếʍ.]

[Mọi người từ từ! Đó có phải là quần áo của Mạc Hứa Chi sao? Lạc Văn Vân đang cầm áo của Mạc Hứa Chi?!]

[không thể nào.]

[Hoàn toàn không thể.]

Mạc Hứa Chi làm mới điện thoại, điện thoại đầu tiên là lag một chút, về sau một đống lớn bình luận bắn ra, hắn nhìn mấy cái phía trước, phát hiện đã đạt được mục đích, hắn đang định đặt điện thoại xuống, nhưng điện thoại vẫn tiếp tục kêu, còn kèm thêm chấn động, dứt khoát trực tiếp dập máy.

Trò chơi cũng được tải xuống.

Mạc Hứa Chi nâng cằm bấm vào phần mềm.

Biểu tượng không thay đổi nhiều nhưng phong cách vẽ có chút thay đổi, hình ảnh cũng trở nên tinh tế hơn.

Dựa vào ký ức, nhập mật khẩu và thông tin.

[Sai tài khoản hoặc mật khẩu, vui lòng thử lại]

"..."

***

"Đội trưởng, anh Thẩm, anh trai!"

Tiểu Chu yếu ớt nằm trên ghế chơi game, ánh mắt không tập trung, thống khổ nói: “Đừng tra tấn tôi nữa, tôi biết vấn đề của mình là gì, tôi sẽ tự mình luyện tập, tôi sẽ luyện tập đến chết, sẽ không làm phiền anh nữa. Anh luôn không phải bù giờ phát sóng trực tiếp sao? Nhanh lên, nếu không thì quản lý sẽ đến nhắc nhở anh đó”.

Tiểu Chu vô cùng đau đớn.

Ăn xong bọn họ trở về căn cứ, sau khi xem lại trận đấu, Thẩm Phóng kéo hắn chăm chỉ luyện tập, từ buổi chiều luyện tập đến giờ tay hắn đã bắt đầu tê dại.

Trưa hôm nay hắn không nên nói nhiều.

Thẩm Phóng liếc nhìn Tiểu Chu, ném một viên kẹo vào miệng hắn, cuối cùng cũng thả hắn đi.

Tiểu Chu vội vàng ôm máy chạy sang chỗ khác.

Thẩm Phóng trước tiên bấm vào giao diện trò chơi, sau đó bấm vào phần mềm phát sóng trực tiếp.

Người hâm mộ từ lâu đã hiểu thói quen của hắn, biết hắn luôn luôn đến cuối tháng mới bắt đầu điên cuồng bổ sung thời lượng phát sóng trực tiếp, bọn họ đã ngồi xổm chờ đợi rất lâu, ngay khi Thẩm Phóng bắt đầu phát sóng, một lượng lớn người hâm mộ ngay lập tức đổ vào phòng phát sóng trực tiếp, kênh livestream liên tiếp lag mấy lần, lúc này mới chậm rãi khôi phục bình thường..

"Hôm nay phát sóng trực tiếp cái gì? - Đi đến các vì sao, hoặc là luyện tập, rất nhàm chán, mọi người cân nhắc rồi hẵng ở lại xem kẻo mất thời gian."

[Thẩm thần, quay camera vào mặt cậu đi được không?]

[Tới rồi tới rồi, người này lại chuẩn bị khuyên chúng ta rời đi.]

[Chúc mừng anh Thẩm đã giành chức vô địch! ! !]

[Hôm nay Thẩm thần sẽ chơi bao lâu?]

[Đang trong quá trình livestream bù, hahaha, chắc sẽ cần khá nhiều thời gian đấy hehe.]

[Hôm nay cậu định chơi một mình à? Tìm người chơi chung đi? (Điên cuồng ám chỉ.JPG]

Phong cách phát sóng trực tiếp của Thẩm Phóng vẫn như mọi khi, camera luôn hướng về bàn phím và tay, trò chơi còn chưa bắt đầu nên hắn vẫn chưa tắt màn đạn, bình luận của fan tràn ngập trên màn hình.

"Chơi một mình thôi, bao giờ chơi chung tính sau."

“Tôi cũng không chắc chắn về thời lượng...”

Thẩm Phóng chọn ra mấy câu hỏi rồi trả lời, hắn di chuyển chuột, chọn đăng nhập vào tài khoản của mình.

[Tài khoản của bạn đã bị đóng băng, bạn có thể đăng nhập lại sau 6:21:44:21]

Thẩm Phóng dừng lại, nhìn Tiểu Chu.

Tiểu Chu ở xa xa ở bên kia chú ý tới ánh mắt của hắn, mỉm cười.

“Lần trước mượn tài khoản của anh chơi vài ván, hôm đó đau bụng, đi vệ sinh mấy lần…”

"Anh Thẩm, không phải anh vẫn còn tài khoản sao? Chỉ là anh đã lâu không dùng mà thôi."