Chu Tĩnh Nhu: "Tôi vừa vặn gặp hắn ở phòng y tá, nghe hắn nói muốn tìm anh, liền dẫn đường."
Mạc Hứa Chi gật đầu: "Vào đi."
Y tá đẩy Quý Bách Văn vào phòng.
Quý Bách Văn lúc này mới ngẩng đầu nhìn Mạc Hứa Chi, nhìn thấy bộ quần áo bệnh nhân trên người hắn, hơi sửng sốt, sau khi phục hồi tinh thần lại liền nhanh chóng dời tầm mắt.
Y tá đẩy Quý Bách Văn đến bên cạnh sofa đối diện giường bệnh của Mạc Hứa Chi, sương trắng bay ra từ trong cháo thịt nạc che khuất tầm mắt của hắn, cũng làm mờ gò má.
"Tới tìm tôi có chuyện gì không?" Thấy Quý Bách Văn tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng vẫn căng thẳng không mở miệng, Mạc Hứa Chi chủ động hỏi ra.
Quý Bách Văn giương mắt nhìn Mạc Hứa Chi đang ngồi trên giường, ánh mắt tập trung dừng lại trên bộ đồ bệnh nhân của hắn.
Thanh niên thanh tuấn lười biếng ngồi trên giường ăn cháo hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt chuyên chú lại tự nhiên, vừa vặn làm cho người đối diện cảm thấy được tôn trọng mà không cảm thấy mất tự nhiên.
Chu Tĩnh Nhu hơi hơi híp mắt.
Phẩm hạnh của một người không thể đánh giá dựa vào suy nghĩ chủ quan của người khác, mà là thể hiện ở trong những chi tiết nhỏ ngày thường.
Mạc Hứa Chi khác với lời đồn.
"Thực xin lỗi."
Quý Bách Văn trầm mặc một lát, câu đầu tiên nói ra lại là lời xin lỗi khó hiểu. Hắn muốn đứng lên, lại bị y tá ấn xuống.
"Thực xin lỗi." Hắn nói lại lần nữa.
Là hắn liên lụy đến người trước mặt này.
Tối hôm đó hắn nhìn thấy con dao lấp lánh ánh bạc trong tay đám người kia, liền biết đại khái hắn không thể an toàn vô thương rời khỏi ngõ nhỏ.
Chỉ là không nghĩ tới sẽ liên lụy đến người khác.
Người thanh niên này cũng đã cứu mình.
Quý Bách Văn đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ xúc cảm ấm áp khi tay người nọ vuốt ve tóc hắn.
Đó là cảm giác mà hắn chưa bao giờ trải nghiệm qua.
"Cậu là muốn nói điều này? Mạc Hứa Chi chỉnh lại bộ đồ bệnh nhân của mình, nói, "Không cần xin lỗi, tôi nằm viện không phải vì giúp cậu gọi xe cứu thương."
"Đám côn đồ kia đều nằm sấp xuống rồi, không có ai có thể động đậy. Tôi nhập viện chẳng qua là vì vấn đề sức khỏe của riêng tôi." Mạc Hứa Chi lại cười bổ sung một câu.
Vừa rồi hắn nhìn thấy tầm mắt Quý Bách Văn dừng lại trên bộ đồ bệnh nhân của hắn một thời gian ngắn, hơn nữa đối phương vừa tới đã xin lỗi, hẳn là cho rằng bản thân không xử lý hết đám côn đồ, khiến hắn bị liên lụy bị côn đồ đánh trọng thương phải nhập viện.
Quý Bách Văn mím môi, cũng không biết có tin lời này không.
Mạc Hứa Chi thổi cháo, không tiếp tục nói chuyện, để lại đủ thời gian suy nghĩ cho Quý Bách Văn.
Cháo còn rất nóng.
Mạc Hứa Chi chậm rãi ăn nửa chén cháo, vừa ăn xong miếng cuối cùng, liền thấy Quý Bách Văn ngẩng đầu lên.
Xem ra là suy nghĩ rõ ràng rồi.
"Sau này một mình ra ngoài vẫn nên cẩn thận một chút."
Quý Bách Văn gật đầu, không ngờ còn rất nghe lời, thậm chí còn có chút không biết làm sao. Hắn bất giác gãi tóc, vuốt tóc lên, trên mặt cũng có vẻ vui mừng.
Lúc trước Quý Bách Văn chỉ muốn xin lỗi, hiện tại nói xong, hắn cũng không biết nên làm như thế nào tiếp theo.
Hắn cũng biết theo lý thuyết mình nên rời đi, nhưng có lẽ là bởi vì nơi này quá mức thoải mái, hắn cư nhiên sinh ra ý nghĩ muốn ở lại lâu thêm một chút.
Chỉ cần ở lại một chút, chỉ vài phút thôi.
Cuối cùng y tá nhắc nhở Quý Bách Văn nên trở về.
Quý Bách Văn thở ra một hơi, ngón cái khẽ bóp ngón trỏ, hướng về phía Mạc Hứa Chi nói: "Tôi là Quý Bách Văn, tùng Bách, Văn tự."
"Ngày mai tôi còn có thể tới đây tìm anh không?"
"Buổi tối." Mạc Hứa Chi nói, "Ban ngày tôi có thể sẽ không ở trong bệnh viện."
"Được."
"À…"
Y tá đang định đẩy Quý Bách Văn rời đi, Mạc Hứa Chi bất chợt mỉm cười, nói, "Tôi là Mạc Hứa Chi, Hứa hẹn, Chi vu."
Quý Bách Văn gật đầu: "Tôi biết rồi."
Quý Bách Văn được y tá đẩy ra khỏi phòng bệnh.
"Điện thoại di động của cậu đổ chuông."
Lời nói của y tá kéo về suy nghĩ của Quý Bách Văn.
Quý Bách Văn cúi đầu, lấy điện thoại di động đang không ngừng rung động, nhìn thoáng qua id người gọi, bắt máy.
Quý Bách Văn vừa bấm vào nghe máy, đối diện liền truyền đến tiếng nhạc đinh tai nhức óc, sau đó mới là một giọng nam truyền đến, "Anh Quý, hai ngày nay anh đi đâu, điện thoại di động cũng không liên lạc được, bọn tôi còn tưởng rằng anh xảy ra chuyện."
"Không có việc gì, một chút chuyện nhỏ, rất nhanh có thể giải quyết."
"Vậy, cái kia..."
Thanh âm đối phương dần dần nhỏ đi, lộ ra một loại cảm giác lấy lòng:
"Anh Quý khi nào về trường vậy, không phải chúng ta sắp thi sao..."
"Nói thẳng."
"Nếu không muốn thi rớt hay gì đó, bọn em chỉ có thể dựa vào anh!
Quý Bách Văn trực tiếp cúp điện thoại, chấm dứt tình bạn giả dối này.
Trở về phòng, đi ngủ, một đêm không mộng mị.