Chương 14

Sáng sớm hôm sau, Mạc Hứa Chi đột nhiên bừng tỉnh, há hốc thở hổn hển, chờ sau khi hơi thở bình phục, lúc này hắn mới tựa lưng giường ngồi dậy.

Đợi đến khi sợi dây trong đầu không còn căng thẳng như trước nữa, lúc này hắn mới phát giác ra trên lưng mình chảy đầy mồ hôi lạnh.

Nhìn vào thời gian, 4:30 sáng.

Mạc Hứa Chi không lên tiếng gọi Chu Tĩnh Nhu hoặc y tá, chỉ bật đèn bàn ở đầu giường, cúi đầu tìm dép lê.

Có thể là do chiều nay ngủ một giấc, vừa rồi sau khi tỉnh lại, hắn một chút buồn ngủ cũng không có. Thay vì nằm trên giường, còn không bằng đứng lên thanh lý thân thể một chút.

Trên lưng dính dính một mảnh, hắn thật sự chịu không nổi.

Vừa mới cởi bỏ hai nút áo, vết thương giống như rết bò trên da đột nhiên đập vào mắt.

Biểu tình không thay đổi, chỉ chậm rãi cởi nút.

Gương tròn trong phòng tắm phản chiếu xương bướm xinh đẹp của thanh niên.

Hốc mắt người trong gương ửng đỏ, mặt lạnh nhẹ nhàng lau thân thể.

Mạc Hứa Chi lau thân thể xong, sau khi trở lại giường vẫn không có buồn ngủ, bên cạnh cũng không có máy tính bảng, liền trực tiếp dùng điện thoại di động bắt đầu gõ chữ.

Hôm qua hắn hứa sẽ cập nhật chương mới, kết quả ngủ đến tối, sau đó lại không có thời gian viết, hiện tại vừa vặn có thể bổ sung.

Hắn viết trong vài giờ.

Chu Tĩnh Nhu đúng 8 giờ sáng đến phòng bệnh chuẩn bị đánh thức Mạc Hứa Chi, kết quả phát hiện người đã ngồi trên giường chơi điện thoại di động từ bao giờ.

"Chào buổi sáng Mạc tiên sinh, đã vệ sinh cá nhân xong rồi sao, ngài dậy từ khi nào?"

Chu Tĩnh Nhu đặt điểm tâm sang một bên, lại kéo cái bàn nhỏ trên giường ra.

"Ừm, dậy sớm nửa tiếng." Mạc Hứa Chi ngăn cản tay Chu Tĩnh Nhu kéo bàn, "Không cần, hôm nay tôi ăn ở sofa bên kia."

"Nhưng thân thể ngài ..."

"Cũng chưa nghiêm trọng đến mức không thể xuống đất, vẫn có thể đi vài bước hoạt động."

Chu Tĩnh Nhu do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, bưng điểm tâm lên bàn bên cạnh sofa.

Mạc Hứa Chi yên lặng ăn sáng.

Chu Tĩnh Nhu thấy Mạc Hứa Chi ăn không sắp xong, lúc này mới nói: "Trợ lý Lý đã tới rồi, hắn nói hy vọng ngài sau khi ăn cơm xong sẽ cùng hắn đi nhà cũ một chuyến."

Mạc Hứa Chi nghẹn ứ một trận, sau đó vẫn chậm rãi ăn cơm.

Chu Tĩnh Nhu nhìn gương mặt lười biếng của Mạc Hứa Chi, cảm giác bất hòa trong lòng càng ngày càng nặng.

Cũng không thể nói rõ là cảm giác gì, chính là cảm thấy người này tựa hồ không nên như vậy, lại cảm thấy, người này hẳn là như vậy.

Mâu thuẫn và phức tạp.

Mạc Hứa Chi ăn xong miếng cuối cùng, giương mắt nhìn Chu Tĩnh Nhu một cái, sau đó làm như không có việc gì dùng khăn giấy lau miệng.

Hắn biết từ tối hôm qua đến bây giờ hành vi của hắn không phù hợp với nhân thiết của Mạc Hứa Chi, khiến cho Chu Tĩnh Nhu chú ý.

Nhưng không sao đâu.

Mạc Hứa Chi diễn lâu như vậy, đã mò mẫm ra một bộ quy luật —— cốt truyện chính mới là quan trọng nhất, chỉ cần hắn vẫn đi theo cốt truyện, biểu hiện ra bộ dáng giống như Mạc Hứa Chi nguyên tác, coi như là hợp lệ —— cũng tương tự như hành vi của ảnh đế Lạc Văn Vân.

Nói cách khác, ở khoảng thời gian và địa điểm cốt truyện không mô tả, chẳng hạn như vấn đề cá nhân của hắn và các diễn viên phụ A B C không đáng nhắc tới khác, hắn có thể tự do chơi theo ý mình.

Tự do phát huy = không cần diễn, quy luật này coi như không hữu dụng nhiều lắm, nhưng ít nhất có thể làm cho hắn thoải mái một chút, không cần lúc nào cũng đeo mặt nạ nói chuyện với người khác.

Mạc Hứa Chi sau khi ăn cơm xong cần thay quần áo, Chu Tĩnh Nhu tự giác thu dọn bát đũa ra khỏi phòng, nhanh chóng xử lý xong mấy thứ này liền tựa vào bên cửa chờ Mạc Hứa Chi đi ra, thừa dịp trong khoảng thời gian này tiến hành tự suy ngẫm một chút.

Hộ lý như cô hình như hơi vô dụng.

Mạc Hứa Chi tuy rằng hành động bất tiện, nhưng vẫn có thể tự mình mặc quần áo, có thể tự mình xử lý sự tình, hoàn toàn không cần cô hỗ trợ.

Vừa rồi cô muốn chuẩn bị cho Mạc Hứa Chi một ít đồ vật có thể dùng sau khi xuất viện, kết quả trợ lý Lý nói hắn đã chuẩn bị xong, đồ đạc đều để trên xe.

Chu Tĩnh Nhu đột nhiên giật mình phát hiện, không phải hình như, cô chính là vô dụng!

Thôi xong, nguy!

"Tôi đi trước."

Bên tai một trận gió lạnh thổi qua, Chu Tĩnh Nhu từ trong suy nghĩ hoàn hồn, vừa quay đầu, vừa lúc nhìn thấy sườn mặt Mạc Hứa Chi nhoáng lên một cái.

Cằm tuyết trắng, môi hồng nhuận, tóc khẽ rủ bên vành tai, tùy ý gió nhẹ thổi lên một cỗ hương thơm.

Chờ Chu Tĩnh Nhu ôm trái tim nhỏ nhắn không ngừng nhảy điên cuồng phục hồi tinh thần lại, cũng chỉ nhìn thấy một bóng lưng gầy gò, sau đó biến mất ở góc hành lang.