Chương 12

Mạc Hứa Chi bị người ta đánh thức.

Mở mắt ra, Mạc Hứa Chi vừa nhìn thấy bên giường có một đường nét mơ hồ, đã bị ánh đèn đâm vào mắt.

Hắn lại vội vàng nhắm mắt lại.

"Xin lỗi, là ánh đèn quá chói mắt sao, tôi lập tức điều chỉnh một chút."

Thanh âm của người nọ rất ôn nhu, mang theo hơi thở ngọt ngào đặc trưng của phụ nữ trẻ tuổi, làm cho người ta bất giác cảm thấy thả lỏng.

Ánh sáng thay đổi từ trắng sáng sang màu vàng mềm.

Tiết Phong rõ ràng đối xử với hắn cực kỳ qua quýt, nhưng an bài cho hắn phòng bệnh không tệ, các phương diện chức năng đều rất đầy đủ, ngay cả đèn cũng an bài loại đa dụng như vậy.

Cô gái lại điều chỉnh ánh đèn một chút, lúc này mới nhắc nhở Mạc Hứa Chi mở mắt ra.

Mạc Hứa Chi có chút mê mang.

"Xin hỏi cô là...?"

"Tôi là Chu Tĩnh Nhu, là hộ lý Tiết tiên sinh tìm cho ngài." Chu Tĩnh Nhu cười ngọt ngào, nói, "Xin lỗi vừa rồi quấy rầy ngài nghỉ ngơi, giờ cơm chiều đã đến rồi, ngài phải ăn cơm đúng giờ mới có thể dưỡng cho thân thể tốt lên nhanh hơn."

Hộ lý cũng có người trẻ tuổi như vậy sao?

Mạc Hứa Chi cũng lễ phép nói tên của mình, lúc Chu Tĩnh Nhu đi lấy cơm tối thì cầm lấy điện thoại di động lật xem tin nhắn, thấy được trợ lý Tiết Phong gửi tin nhắn cho hắn.

Trợ lý chiều nay cũng đã gửi tin nhắn cho hắn, nói đã tìm hộ lý cho hắn, để hắn an tâm dưỡng thương.

Trợ lý còn nói sẽ tới đón hắn đến nhà cũ Tiết gia dọn đồ, sau đó sẽ phụ trách giúp hắn đưa đồ đến căn hộ Giang Cảnh mà Tiết Phong cấp cho hắn, mỹ danh: Vì để sinh hoạt của hắn càng thêm thuận lợi.

Đồ dùng sinh hoạt ở mỗi nơi một ít cũng rất phiền phức, phải không?

Mạc Hứa Chi trực tiếp nở nụ cười.

Cái gã Tiết Phong này, thật đúng là không làm thất vọng danh hiệu "tra nam".

Vừa thấy Thẩm Nhạc trở về liền khẩn cấp đuổi hắn ra ngoài, còn tìm chút cớ che giấu một chút.

Chuyện này cũng chỉ Tiết Phong mới làm được.

Ngày mai phải đi thu dọn đồ đạc, ngày mốt đi chơi quét mìn, qua vài ngày nữa lại phải cùng Thẩm Nhạc và Lạc Văn Vân lên show tạp kỹ, ngẫm lại đều cảm thấy cuộc sống tốt đẹp, ánh mặt trời rực rỡ, gió xuân ấm áp, trăm hoa đua nở...

Cũng may hắn ở nhà cũ Tiết gia cũng không được bao lâu, cũng chỉ là ở lại mấy lần khi cốt truyện cần, đồ đạc không nhiều lắm, dọn cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Mạc Hứa Chi còn nằm trên giường xuất thần nhìn trần nhà, Chu Tĩnh Nhu liền mang theo một chén cháo thịt nạc đi đến bên giường, thuần thục kéo cái bàn nhỏ lắp trên giường ra.

Cháo thịt nạc tuy rằng nhìn có chút nhạt nhẽo, nhưng mùi rất thơm. Mạc Hứa Chi vừa lúc đói bụng, nói một tiếng cảm ơn liền yên lặng ăn cháo.

Chu Tĩnh Nhu cũng không quấy rầy Mạc Hứa Chi, đơn giản thu thập đồ đạc một chút rồi kéo tới cửa đi ra ngoài.

Mạc Hứa Chi chậm rãi uống cháo, nhìn sương mù lơ lửng trên không trung, tầm mắt thả lỏng.

Kết quả Mạc Hứa Chi còn chưa hưởng thụ thời gian cá nhân được bao lâu, Chu Tĩnh Nhu lại trở về, còn mang theo một người đến.

Một y tá đứng ở cửa, đẩy xe lăn, phía trên có một thanh niên chân dài lưng thẳng, một thân quần áo bệnh nhân cũng không che được sức trẻ mãnh liệt. Cửa mở ra, hắn không có liếc loạn, hơi nghiêng đầu, từ góc độ này của Mạc Hứa Chi chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt nghiêng.

Người trong ngõ.

Không phải đẹp trai bình thường thôi đâu.

Người này trắng trẻo, mí mắt mỏng, lúc nhìn người thì cảm giác lạnh lùng, lúc rũ mắt không hiểu sao lại khiến người ta thương.

Trông giống như một chú cún bự.