"Tôi có thấy hot search." Mạc Hứa Chi duỗi dài năm ngón tay, rũ mắt nhìn mạch máu màu xanh nhạt trên mu bàn tay mình, hỏi, "Người kia là ai?"
"Sao lại bắt đầu quan tâm những thứ này." Lạc Văn Vân nhướng mày, vươn tay ra, vén lọn tóc trước lông mày ra sau đầu, "Không chỉ muốn tiền, còn muốn tình cảm?"
Mạc Hứa Chi cười lịch sự: "Tự tin cũng là một loại đẹp."
Lạc Văn Vân bị ảo tưởng rồi phải không? Hắn cùng bức tường nói chuyện tình cảm cũng sẽ không thèm cùng Lạc Văn Vân.
Lạc Văn Vân bề ngoài nhìn qua rụt rè nhã nhặn, trên thực tế so với ai cũng điên hơn, tình cảm cũng lạnh nhạt đến cùng cực, điên đến mức có thể vứt bỏ tất cả, quên hết tất cả.
Trong tiểu thuyết, Lạc Văn Vân là một ảnh đế ôn hòa nhiều tiền, đối với Thẩm Nhạc yêu đến chết đi sống lại. Nhưng thực tế tiếp xúc, không thể dám chắc, Lạc Văn Vân đối với Thẩm Nhạc có tình cảm nồng đậm như vậy hay không.
Hoặc là nói, Thẩm Nhạc ở chỗ Lạc Văn Vân cũng không có bất kỳ ý nghĩa trọng yếu nào.
"Thẩm Nhạc, người kia là Thẩm Nhạc." Lạc Văn Vân làm bộ như không có nghe hiểu ý tứ trong lời nói Mạc Hứa Chi, cười nói, "Thẩm Nhạc là người tôi thích."
“......”
Mạc Hứa Chi nghe vậy thì không lên tiếng, chỉ đảo mắt sang một bên, yên lặng tự hỏi.
Biểu hiện của Lạc Văn Vân rất khác thường.
Đầu tiên là tính cách không phù hợp với thiết lập gốc. Điểm này miễn cưỡng có thể dùng lý do ý thức thế giới tự động sửa BUG để giải thích.
Nhưng mà, càng kỳ quái chính là, Lạc Văn Vân rõ ràng đối với Thẩm Nhạc cũng không quan tâm lắm, hết lần này tới lần khác mỗi lần ở điểm chuyển biến quan trọng của cốt truyện, hắn luôn có thể làm theo rất tốt, lấy thân phận một người theo đuổi thâm tình thay Thẩm Nhạc giải quyết mớ hỗn độn, khiến cho hành vi của bản thân ăn nhập với thiết lập, làm cho nội dung kịch bản thuận lợi tiến triển.
Ví dụ như bây giờ, hắn có thể dùng một loại ngữ khí trêu chọc, thờ ơ nói mình "thích Thẩm Nhạc".
Đây được coi là một tình tiết quan trọng trong tiểu thuyết gốc. Lạc Văn Vân thẳng thắn nói cho Mạc Hứa Chi biết hắn thích Thẩm Nhạc, dẫn đến sau này Mạc Hứa Chi tìm Thẩm Nhạc gây phiền toái, từ đó cho Thẩm Nhạc các loại cơ hội nổi bật.
Mặc dù thái độ của Lạc Văn Vân rất tùy ý, nhưng đúng là thành công đi theo cốt truyện.
"Ngài và hắn ở bên nhau?” Mạc Hứa Chi sau một lúc lâu mới tiếp lời.
Lạc Văn Vân cười nhạo một tiếng: "Không có."
Hắn và Thẩm Nhạc sao có thể ở bên nhau.
Hắn coi mình là nhân vật chính của thế giới và tận hưởng sự theo đuổi của tất cả mọi người. Hắn nghiện cuộc sống đầy ánh hào quang này, hắn sẽ không trói buộc bản thân với bất kỳ kẻ nào hết.
Ở bên một người đối với hắn mà nói, là một chuyện quá mức ngu xuẩn.
"A, vậy thì không sao." Mạc Hứa Chi cười với Lạc Văn Vân, "Muốn theo đuổi thì theo đuổi, bao giờ hai người ở bên nhau, tôi sẽ đi tìm khách hàng mới."
Lạc Văn Vân không giận còn cười.
Tên không có lương tâm, trong mắt chỉ có tiền.
"Khi nào cậu có thể rời giường?"
Mạc Hứa Chi nhét hai tay hơi lạnh vào trong chăn che lại, lười biếng nói: "Ngày mốt, bác sĩ nói lúc đó có thể tiến hành vận động ở mức vừa phải."
"Sáng hôm đó tôi sẽ đón cậu," Lạc Văn Vân nói, "Năm trăm ngàn, mua cả buổi sáng của cậu."
Đầu ngón tay Mạc Hứa Chi trong chăn hơi giật.
Hắn nói, "Được."
Lạc Văn Vân biết Mạc Hứa Chi đáp ứng, nghe được câu trả lời này ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích một chút.
Thứ Mạc Hứa Chi muốn chính là tiền bạc, chỉ cần hắn có tiền, Mạc Hứa Chi sẽ là người quan tâm hắn nhất, thân cận với hắn nhất.
Vô luận hắn đưa ra yêu cầu gì, Mạc Hứa Chi cũng sẽ đáp ứng.
Miễn là hắn có đủ tiền.
Lạc Văn Vân đứng lên chỉnh lại tay áo, lại khom lưng sửa sang lại cổ áo cho Mạc Hứa Chi một chút, che đi xương quai xanh trắng như tuyết bắt mắt kia hoàn toàn.
"Tôi đi trước, cậu nghỉ ngơi cho tốt."
Mạc Hứa Chi gật đầu.
"Ừm."
Một tiếng đóng cửa vang lên, góc quần âu màu đen biến mất ở cửa.
Mạc Hứa Chi nằm trên giường, hai mắt trống rỗng.
Ngày mốt lại phải "đi làm".
Nếu so sánh, Mạc Hứa Chi cảm thấy bồi Lạc Văn Vân còn mệt hơn so với quay phim.
Bồi Lạc Văn Vân giống như chơi quét mìn, nói không chừng một giây sau sẽ nổ tung.
Nghĩ đến nguyên văn Thẩm Nhạc biến thành tiểu bạch hoa chủ động thông đồng với Lạc Văn Vân, Mạc Hứa Chi liền cảm thấy, anh em nhà này là một đám ngoan độc.
...... Ngày mốt bồi Lạc Văn Vân cần chuẩn bị cái gì?
Quên đi, cái gì cũng không cần chuẩn bị, lấy bất biến ứng vạn biến.
Trong đầu cân nhắc những chuyện này, mí mắt Mạc Hứa Chi dần dần trở nên nặng nề, tầm mắt dần dần thu hẹp, cuối cùng rơi vào mộng đẹp.