Chương 10

Mạc Hứa Chi nhanh chóng cào tóc, dùng một loại tốc độ quỷ dị nhanh chóng ngồi thẳng, còn thuận tiện kéo bộ quần áo bệnh nhân có chút lộn xộn, trong lúc đó biểu tình không thay đổi, giống như không phát hiện ra chút đau đớn nào từ miệng vết thương truyền đến.

Hắn nhìn về phía Lạc Văn Vân.

Lạc Văn Vân trong lòng hiểu, nghiêng đầu thấp giọng cùng y tá nói mấy câu, y tá nhìn Mạc Hứa Chi, lại nhìn Lạc Văn Vân, đỏ mặt rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Mạc Hứa Chi dựa vào trên giường, nghiêng đầu hỏi một câu: "Ngài sao lại tới đây?"

Thẩm Nhạc vừa về nước, Lạc Văn Vân theo lý thuyết hẳn là nên vây quanh bên cạnh hắn mới đúng, hiện tại cư nhiên còn đại phát từ bi đến thăm tiểu thế thân như hắn, luôn làm cho người ta cảm thấy trong lòng người này không có ý gì tốt.

"Tôi không thể đến?"

Lạc Văn Vân cởi bỏ ống tay áo, cuốn ống tay áo đến khuỷu tay, đưa tay khác nắm lấy hai gò má Mạc Hứa Chi, động tác nhẹ nhàng, trên mặt mang theo nụ cười, ánh mắt lại rất lạnh nhạt, mang theo vài phần khinh bỉ.

Như thể người đối diện chỉ là một món đồ chơi nho nhỏ.

Mạc Hứa Chi không phản kháng, nương theo lực đạo của Lạc Văn Vân mà thẳng lưng, giương mắt nhìn Lạc Văn Vân, lông mi run rẩy, nhìn cực kỳ nhu thuận lại yếu ớt.

Khớp xương ngón tay Lạc Văn Vân rõ ràng, phía trên còn mơ hồ có gân xanh nhô ra, cơ bắp cánh tay săn chắc nhưng không khoa trương, bộc phát một loại mỹ cảm cực kỳ rung động lòng người.

Đó là hai bàn tay rất đẹp.

Mạc Hứa Chi ở trong lòng yên lặng bình luận.

"Vết thương ở đâu?" Lạc Văn Vân cũng không muốn trả lời câu hỏi của Mạc Hứa Chi, sau khi thưởng thức đủ khuôn mặt này mới lạnh nhạt hỏi.

"Xấu, không cần nhìn." Mạc Hứa Chi trực tiếp cự tuyệt, không chút lưu tình.

Lực đạo dưới tay Lạc Văn Vân nặng hơn một chút.

Nhận thấy được đau đớn, biểu tình Mạc Hứa Chi thay đổi, chỉ là đuôi mắt hơi nhướng lên, toát ra một chút cảm xúc khó gọi tên.

"Muốn xem?" Đồ chơi nhỏ ngoan ngoãn lộ ra một chút ý cười, "Vai nam 3 trong "Truy Phong". Chắc không khó với ngài đâu nhỉ?"

"Truy Phong" là một bộ phim do Lạc Văn Vân đóng vai chính, được đạo diễn lớn chịu trách nhiệm sản xuất, là bom tấn càn quét các giải thưởng. Ngay cả khi chưa bắt đầu tuyển dụng, rất nhiều ngôi sao đã giành vai đến ngươi chết ta sống.

Mạc Hứa Chi vừa mở miệng đã đòi làm nam 3, coi như là gan dạ hơn người.

Quả nhiên ngoan ngoãn vừa rồi đều là giả dối.

Lạc Văn Vân vẫn cười như trước, mắt cũng không chớp: "Không được."

"Vì sao, bởi vì diễn xuất của tôi thối rữa?" Mạc Hứa Chi đưa tay bẻ tay Lạc Văn Vân ra, lại một lần nữa nằm trở lại trên giường, biểu tình ủ rũ.

"Không phải." Lạc Văn Vân ngồi trên ghế bên giường, từ trên cao nhìn xuống Mạc Hứa Chi, trên mặt mang theo tiếc hận hời hợt, "Cậu không thể làm cho khán giả nhớ đến cậu, nhớ kỹ nhân vật này. Không thể làm cho khán giả ấn tượng, vậy thì cậu làm nhân vật này có ý nghĩa gì."

Mạc Hứa Chi nhắm hai mắt lại.

Hắn biết Lạc Văn Vân sẽ không đáp ứng, cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới mà thôi.

Lời nói của Lạc Văn Vân đúng là không sai.

Hắn là Mạc Hứa Chi, diễn xuất phế đến không thể ngửi được. Cho dù hắn có cố gắng như thế nào, hắn vẫn luôn luôn bị mắc kẹt trong thiết lập.

Ý thức thế giới chịu trách nhiệm vận hành tất cả mọi thứ, bao gồm cả ý thức và nhận thức của con người trong đó (ngoại trừ người ngoài), nó cũng có thể dễ dàng loại bỏ những nỗ lực và sự tồn tại của hắn như sửa chữa một BUG.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào qua khe cửa.

Phòng bệnh rất yên tĩnh. Mạc Hứa Chi không nói lời nào, Lạc Văn Vân cũng bình tĩnh lại, cứ nhìn người trên giường như vậy, thoạt nhìn còn rất nhàn nhã.

"Vậy thì không có chuyện gì nữa, ngài còn có việc gì nữa không, tôi muốn nghỉ ngơi."

"Sốt ruột đuổi tôi đi như vậy sao?" Lạc Văn Vân khẽ thở dài một tiếng, "Quan hệ của chúng ta thật đúng là nông cạn a."

Mạc Hứa Chi ngước mắt hỏi ngược lại: "Ngài còn muốn nhiều hơn cả quan hệ lợi ích?"

"Đúng vậy." Lạc Văn Vân rướn người qua, cầm lấy tay phải Mạc Hứa Chi, không nhẹ không nặng vuốt ve xương ngón tay, hỏi một câu, "Ngoại trừ tôi, cậu còn có những "quan hệ lợi ích" khác không?"

Mạc Hứa Chi là một kẻ rất tham lam, điểm này Lạc Văn Vân rất rõ ràng.

Một khi hắn không thể thỏa mãn lòng tham của Mạc Hứa Chi, Mạc Hứa Chi có thể sẽ đi tìm người khác, tìm người khác có thể cung cấp thật nhiều lợi ích, điểm ấy Lạc Văn Vân cũng rất rõ ràng.

Nhưng Lạc Văn Vân có một thói quen. Hắn thích đồ chơi độc quyền.

Mạc Hứa Chi rụt tay lại, nhướng mày: "Ai biết được."

Lạc Văn Vân nhìn lòng bàn tay trống trải, tươi cười nhạt đi vài phần: "Chương trình tạp kỹ tuần sau, Trần Mân đã nói với cậu chưa."

Trần Mân chính là Trần đại diện của Mạc Hứa Chi.

Mạc Hứa Chi lông mày giật giật.

Trần Mân nói "phí rất nhiều sức lực" là bốc phét sao?

Rất rõ ràng mối làm ăn này là do Lạc Văn Vân lấy cho hắn.

Mạc Hứa Chi biết Lạc Văn Vân là có ý gì. Tát một cái lại cho táo ngọt, sau khi cự tuyệt cho hắn làm nam 3, lại hố hắn đi tham gia tạp kỹ, để cho hắn tạm thời không có thời gian tìm "người quan hệ lợi ích" khác.

Như vậy cũng được.

Mạc Hứa Chi chậm rãi nở nụ cười.

Nhưng hắn cũng chỉ là nghĩ như vậy thôi.