Chương 6

Nghê Y không hé răng nói nửa lời, bởi vì cô không còn sức lực.

Lệ Chiêu nhìn vẻ cam chịu của cô, sau mấy giây giằng co, anh túm lấy cổ tay cô, không một chút thương hương tiếc ngọc mà ném cô lên giường.

Nghê Y bị ném đến đầu váng mắt hoa, còn chưa kịp mắng chửi người, Lệ Chiêu đã vội vàng đè ép lên người cô, ánh mắt âm u lạnh lẽo tựa như thiên la địa võng. Nghê Y có phần sợ hãi, nhưng phản ứng của thân thể chính là, con mẹ nó, quyết không chịu thua!

“Anh muốn gì?” Nghê Y điều chỉnh cảm xúc, ra vẻ nhẹ nhàng, ném ánh mắt mê người về phía anh, “Bên ngoài có ba anh, em gái anh, người thân của anh. Sao thế, anh muốn cho bọn họ xem kịch vui à?”

Một chút kỹ xảo này trước mặt người đàn ông trưởng thành, quả thực là chui đầu vô lưới.

Lệ Chiêu bất chợt cúi người, thấp giọng nói nhỏ bên tai cô: “Vở kịch này có vui hay không, em nói không tính, tôi sẽ tự mình kiểm nghiệm.”

Nghê Y bối rối, trực giác nhắc nhở cô không thể chơi như vậy được. Vì thế cô nhanh chóng quyết định, dùng chân đá anh. Lệ Chiêu nắm lấy mắt cá chân cô, hết sức tán tỉnh mà đẩy lên trên, sau đó dùng thân dưới chen vào, dính sát, không một chút khe hở.

Nghê Y đấm đá hỗn loạn, “Lệ Chiêu!”

“Gấp cái gì?” Anh cúi người cắn lên vành tai cô: “Thích tư thế này sao?”

Nghê Y không dám kêu to, “Anh nói bậy bạ gì đó?”

“Được, không nói.” Lệ Chiêu xé rách phong độ nhẹ nhàng, biến thân thành kẻ vô sỉ bá đạo ——

“Làm.”

Anh trực tiếp vươn tay xé mở quần áo Nghê Y. Cổ áo chữ V của Nghê Y khá mỏng manh, theo tiếng xé rách, lộ ra bầu ngực no đủ trắng nõn. Lệ Chiêu xem đến đỏ mắt, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

“Anh điên rồi!” Nghê Y đẩy không được, tránh không xong, chỉ có thể mắng chửi, bằng bất cứ giá nào, chỉ có thể tàn nhẫn hơn anh.

Cô học theo Lệ Chiêu kéo cổ áo len đắt tiền của anh, bắt được hầu kết của anh liền hung hăng cắn xuống.

Dấu răng đỏ hồng, tuy nhiên người đàn ông này cứng như sắt đá, không đau chút nào dù là nhỏ nhất. Ngược lại giống như một con dã thú đói khát máu thịt sôi trào, càng thêm không muốn làm người. Lệ Chiêu dùng tay tách cô ra, sức lực rất lớn. Nghê Y bị anh đẩy mạnh tới mức trước mắt đầy sao, cô không chịu thua, ngồi dậy dùng đầu đâm vào ngực anh.

Hai người giống như dã thú trong rừng, không tiếng động cắn xé, ngươi chết ta sống.

Lệ Chiêu túm tay cô, kéo cô rời khỏi giường, một lần nữa quay về trước cửa. Anh đè Nghê Y lên ván cửa, bắt chéo cổ tay cô sau lưng, một tay giữ chắc không cho cô cử động. Nghê Y càng vặn vẹo, lều trại ở nơi nào đó càng hùng vĩ.

“Đồ điên!” Nghê Y quay đầu phẫn hận.

Lệ Chiêu áp sát lên người cô, “Thiếu dạy dỗ.”

“Anh dạy dỗ được tôi sao?” Nghê Y cười khıêυ khí©h, nụ cười quyến rũ động lòng người, giống như ẩn giấu độc dược.

Lệ Chiêu không nhượng bộ, ngược lại thong dong dịu dàng, thấp giọng hỏi: “Thời điểm phạm sai lầm, mẹ em trừng phạt em như thế nào?”

Nghê Y không phản ứng.

Giây tiếp theo, Lệ Chiêu liền vén váy cô lên, lòng bàn tay vỗ thật mạnh lên bờ mông căng tròn của cô, “Bốp” một tiếng, không chút lưu tình “Có phải như vậy không?”

Nghê Y đau đớn kêu to.

Rất nhanh, bàn tay Lệ Chiêu lại bóp nơi no đủ trước ngực cô, dùng sức véo “Hay là như vậy?”

Nghê Y đỏ mắt, cảm xúc cực đoan, đánh bậy đánh bạ thế nhưng tìm được nơi phát tiết. Bất chấp tất cả cũng tốt, lá mặt lá trái cũng thế, cô ôm cổ Lệ Chiêu, chủ động hôn lên.

Tất cả đều mất khống chế.

Âm thanh trầm đυ.c, tiếng ghế đẩu đổ xuống đất, quần áo giày dép bay tán loạn, sô pha bị đẩy rời vị trí. Tiếng ma sát chói tai khiến cho những người ngồi trong phòng khách dưới tầng chú ý.

Lúc mới bắt đầu, Nghê Y quá căng thẳng, Lệ Chiêu mất nửa ngày không bắt được trọng điểm. Anh nóng nảy, trực tiếp ngồi xổm xuống, điều chỉnh tư thế của hai người, sau đó không chút do dự, hoàn toàn rút ngắn khoảng cách của hai người.

Nghê Y khẽ rên một tiếng, ngoại trừ một chút không khoẻ, thật ra cũng không quá đau đớn. Cô hóa thân thành yêu tinh, nhổ lông trên đầu lão hổ, hôn đến nghiện “Lệ tổng, kỹ thuật môi lưỡi của anh càng ngày càng tốt nha.”

Lệ Chiêu đỏ mắt, bóp cằm cô không cho cử động, sau đó hung hăng hôn xuống.

Mười phút sau, Nghê Y chịu không được mà trượt xuống. Lệ Chiêu buồn bực, đỡ eo cô, ấn người lên ván cửa mà tiếp tục.

Động tác của anh quá lớn, ván cửa bị va chạm kêu “Kẽo kẹt”.

“Anh nhẹ chút.”

Nhẹ cái rắm, Lệ Chiêu ác ý nghĩ, động tác dưới thân càng thêm dùng sức.

Lúc này, giọng nói của Lệ Khả Nhi từ ngoài cửa truyền vào, “Anh, anh ở bên trong sao? Ăn cơm thôi.”

Nghê Y che miệng, trái tim đập loạn xạ.

Lệ Chiêu bị cô bất ngờ co rút lại, khiến anh thiếu chút nữa liền buông vũ khí đầu hàng.