Chương 5

Đám người tiếp tục hát đệm: “Lộ mặt thì có ích gì, ai cũng biết, thiên kim Lệ gia chỉ có một. Người bên ngoài tới, tám phần là lừa đảo.”

Tụ tập tấn công, từ ngữ bén nhọn.

Nghê Y buông tay xuống, quay đầu nhìn lại, cười khanh khách nói, “Cho dù tôi từ bên ngoài tới, cũng có thể gọi ba chị một tiếng ba. Thế nào, có phải càng tức giận hay không?”

Lệ Khả Nhi không thể tin được cô dám đáp trả, “Cô nói cái gì!”

Nghê Y lười biếng, cười tới khuynh quốc khuynh thành “Tôi nói nha, nếu chị không vui, cũng có thể gọi mẹ tôi một tiếng mẹ.”

“Tôi muốn xé miệng cô!” Lệ Khả Nhi phẫn hận xông tới, bị đám người ngăn cản, “Ôi ôi ôi! Đừng động thủ, Khả Nhi!”

Nghê Y bị người đυ.ng phải gân rồng, tiểu ác ma ẩn giấu trong xương cốt, tuyệt đối không phải vật trang trí.

Chữ sợ này, cô không dám nhận.

Huống chi, bộ dáng Lệ Khả Nhi tức muốn hộc máu, còn rất khôi hài.

Nghê Y nhẹ nhướng mi, càng thêm thong dong vô tội, “Chị à, em gái là để yêu thương.”

Lệ Khả Nhi nổi trận lôi đình, xông tới hung hăng đẩy cô một cái.

Nói thật, Nghê Y thật sự không đoán trước được cô ta sẽ động thủ, thân thể vốn đã không khoẻ, huống hồ sức lực đối phương còn mạnh hơn cô tưởng. Vì vậy, cô không đứng vững, lảo đảo một cái, trà nóng trên bàn bị lật đổ, nửa ly trà bắn toàn bộ lên mu bàn tay cô.

Nghê Y đau tới mức nhíu mày, “Chị phát điên cái gì vậy?!”

Tính tình kiêu căng của Lệ Khả Nhi sao có thể nhẫn được, cô ta nâng cao bàn tay, mắt thấy chuẩn bị đánh xuống ——

“Dừng tay.”

Một giọng nam trầm thấp lạnh lùng từ phía sau vang lên, Lệ Chiêu khoanh tay đứng trước cửa, tựa như mặt hồ yên tĩnh, nhìn như gợn sóng yên ả, lại không có ai dám thử đo nông sâu.

Lệ Khả Nhi sợ anh, cũng biết mình động thủ trước, không thể nói lý. Vì thế cô ta chột dạ dừng động tác, đàng hoàng đứng sang một bên.

Lệ Chiêu dạo bước đến gần, từ trên xuống dưới, dùng ánh mắt khinh miệt đánh giá Nghê Y. Nghê Y không còn sức lực đấu võ đài cùng hai anh em nhà này, nghĩ một sự nhịn bằng chín sự lành, thôi đi.

Tuy nhiên, Lệ Chiêu đột nhiên mở miệng, giọng nói lạnh như băng, mỗi một chữ đều lạnh thấu tim gan. Anh nói với Nghê Y: “Xin lỗi Khả Nhi đi.”

Nghê Y đột nhiên nhìn về phía anh, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tức giận phẫn nộ.

Đối diện với Lệ Chiêu, việc nhân đức không nhường ai, mỗi một giây giằng co đều giống như có con dao sắc bén cứa vào miệng vết thương trong lòng Nghê Y, ngược lại không có nửa phần buông tha.

Nhiệt độ không khí đã giảm xuống mức đóng băng.

Những người nghe tiếng mà đến càng ngày càng nhiều, không ai dám tiến vào, mỗi người đều ôm trong bụng một tâm tư riêng. Hoặc cười nhạo, hoặc hả giận, hoặc chờ xem kịch vui.

Nghê Y tứ cố vô thân, giống như một đóa hoa quật cường, ngẩng đầu vươn mình trước bão tố, vô cùng kinh diễm.

Ngoại trừ cô và Lệ Chiêu, tất cả những người còn lại đều nhạt nhòa.

Thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ, thực lực ngang nhau mà đối kháng.

Lệ Chiêu gia tăng ngữ khí, lặp lại: “Xin lỗi.”

Bốn mắt nhìn nhau, sự vô tình của anh giống như một tấm lưới che trời, đè ép Nghê Y tới độ hít thở không thông.

Nghê Y gật đầu, mỉm cười nói với Lệ Khả Nhi: “Thật sự xin lỗi.”

……

Náo nhiệt tan đi, sảnh phụ chỉ còn lại một mình cô.

Lệ Khả Nhi vẫn nói cười cùng đám chị em như cũ, Lệ Chiêu bị trưởng bối vây quanh, tiếp tục chuyện trò vui vẻ.

Nghê Y ngồi một mình vài phút, cô không rảnh sửa sang lại tâm tình, cả người bị cảm giác khó chịu bao phủ. Cô không sờ lên trán, nhưng có thể cảm giác được mình phát sốt rồi. Từ đầu đến cuối Cung Vân chưa từng tới tìm cô.

Động tĩnh vừa rồi lớn như vậy, thế nhưng vẫn không gọi được người cố ý giả câm vờ điếc giả yếu đuối.

L*иg ngực Nghê Y buồn bực đến căng thẳng, vì thế cô đứng dậy đi lên lầu, muốn tới phòng dành cho khách nghỉ ngơi một lát.

Lần này cô không nhận nhầm phòng, trực tiếp đi thẳng vào trong phòng. Sau khi tiến vào, đang định chuẩn bị xoay người đóng cửa, một sức lực mạnh mẽ đột nhiên đè lên ván cửa, động tác của người nọ rất nhanh, lập tức ôm lấy Nghê Y đẩy vào phòng.

“Cạch” cánh cửa bị khóa lại, thân thể Lệ Chiêu cứng rắn như bức tường, bao vây Nghê Y đến kín mít.

Nghê Y nhìn chằm chằm gương mặt muốn gϊếŧ người kia của anh, trong lòng tuy rằng không thoải mái, nhưng thật sự không có sức lực hòa giải với anh. Vì thế cô an tĩnh đứng đó, lấy tĩnh chế động, đây đã là thái độ chịu thua lớn nhất mà cô có thể nhượng bộ.

Lệ Chiêu híp mắt, mặt như sương lạnh, “Em bày vẻ mặt không tình nguyện này ra cho ai xem?”

Nghê Y lười biếng nói: “Trong phòng này ngoại trừ anh, chẳng lẽ còn có ma à?” Dừng lại, cô nhỏ giọng nói thầm: “Sớm biết thế đã không tới.”

“Không tới đây, em định đi đâu.” Lệ Chiêu đè nén cơn tức giận “Đi gặp thanh mai trúc mã của em?”