Chương 7

Thân thể Nghê Y run lên, hiện ra một màu hồng phấn xinh đẹp, Lệ Chiêu vẫn chưa hết giận, dùng sức đâm mạnh hai cái. Nghê Y đè nén tiếng rêи ɾỉ đứt quãng trong cổ họng, xoay đầu đi, nước mắt trào dâng.

Lệ Chiêu mỉm cười.

Tên khốn kiếp này còn dám cười!!

Tiếng bước chân xa dần, Lệ Khả Nhi đi rồi.

Cả người Nghê Y thả lỏng, mồ hôi dọc theo xương bướm chậm rãi chảy xuống dưới. Cô không kiên nhẫn nói: “Anh có thể nhanh một chút hay không.”

Ừ…… Lời này Lệ tổng rất hưởng thụ.

Vì thế tốc độ va chạm chậm lại, gần như mất mười giây cho một động tác.

Nghê Y muốn điên rồi.

Bỗng nhiên, lại có tiếng bước chân tới gần, lần này là Cung Vân “Nghê Nghê. Nghê Nghê?”

Bà khẽ vặn tay nắm cửa, cửa bị khóa từ bên trong.

Lệ Chiêu chắc chắn là cố ý, anh lại bắt đầu nhanh chóng đưa đẩy, Nghê Y không có cách nào khống chế tiếng “Ưm” trong cổ họng, Cung Vân ở bên ngoài hỏi: “Làm sao vậy Nghê Nghê? Nghê Nghê?”

Nghê Y dùng tay che miệng, nước mắt chảy thành dòng.

Lệ Chiêu nâng eo cô, nghiêng đầu dụ dỗ bên tai cô: “Giọng nói của em rất dễ nghe, sau này kêu nhiều một chút.”

…… Còn có sau này?!

Con mẹ nó lão súc sinh.

Hơi thở của Lệ Chiêu trở nên trầm đυ.c, tuy nhiên ngữ điệu vẫn bồng bềnh như sóng: “Em gái là để yêu thương, anh trai thương em.”

Lúc này Nghê Y mới phản ứng lại, đây là những lời cô nói với Lệ Khả Nhi ở dưới tầng.

Anh nghe được tất cả, vậy mà còn bắt chước lời nói của cô!

Cung Vân đi rồi, một lát sau, chuyện này rốt cuộc cũng dừng lại.

Nghê Y mệt mỏi, không buồn nhúc nhích.

Lệ Chiêu khẽ cong môi, gương mặt đầy vẻ dịu dàng, anh chặn ngang bế Nghê Y lên, nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Nghê Y nhắm nghiền hai mắt không mở ra được, xương cốt như vỡ vụn thành từng mảnh.

Lệ Chiêu ăn mặc chỉnh tề, tràn trề sức sống đi ra ngoài. Khi bước xuống lầu, anh hơi cúi đầu đeo chiếc đồng hồ bạch kim lên cổ tay.

Sau trận mây mưa, ít nhiều gì người ta sẽ ngửi ra chút manh mối, thế nhưng mọi người cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Thoạt nhìn Lệ Chiêu, giữa mày trơn nhẵn, ánh mắt mềm mại, tâm tình trông có vẻ rất tốt.

Trong lòng Cung Vân oán trách Nghê Y không hiểu chuyện, tới giờ cơm rồi, cũng không biết trốn tới góc nào. Vì thế bà phân phó người làm trong nhà “Đi tìm nhị tiểu thư xuống đây.”

Lệ Chiêu thắt chặt dây đồng hồ, ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên, “Không cần.”

Bầu không khí nháy mắt trở nên trầm mặc.

Lệ Chiêu bình tĩnh nói: “Cô ấy mệt mỏi, cứ để cô ấy ngủ.”

Sự im lặng càng thêm triệt để.

Khi mọi người còn đang hoài nghi buồn bực, tiếng động xuống lầu đã phá vỡ bầu không khí. Nghê Y thong thả ung dung xuống lầu, lướt qua Lệ Chiêu, sự kết hợp hoàn hảo trong một giây.

Cô nở nụ cười hào phóng, “Thật ngại quá, để mọi người đợi lâu rồi.”

Rất nhanh, ai về vị trí của người ấy, bầu không khí trở lại bình thường, không còn ai chú ý tới hai người bọn họ nữa.

Lệ Chiêu đến gần Nghê Y, theo bản năng dán sát vào vành tai cô, trong giọng nói ngưng tụ được hai giọt dịu dàng, phát ra từ tận gan phổi, “Sao lại xuống dưới, không mệt sao?”

“Sao có thể mệt được.” Ánh mắt Nghê Y thanh thuần vô tội “Anh trai à, anh cũng không lợi hại như em nghĩ.”

Lệ Chiêu: “……”

Thứ tự chỗ ngồi trong bữa tiệc gia đình cũng rất đặc biệt, Cung Vân còn có thể lấy danh nghĩa nữ chủ nhân ngồi bên cạnh Lệ Khang Thật, nhưng Nghê Y thì không có loại đãi ngộ này. Không sao, cô vốn không để bụng, cô tình nguyện ngồi cùng mấy đứa trẻ.

Trẻ con đơn thuần, bị gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Nghê Y thu phục hoàn toàn, mỗi người một tiếng “chị ơi” gọi đến ngọt ngào đáng yêu. Cảm giác khó chịu trên người Nghê Y cũng giảm đi không ít.

Lệ Chiêu ngồi bàn chính, trước kia anh còn có thể chuyện trò vui vẻ với mấy người trưởng bối. Nhưng hôm nay thần sắc trên mặt anh thực sự kháng cự người ngàn dặm, trên bàn chính cũng vô cùng yên tĩnh.

Không biết Nghê Y nói gì với các bạn nhỏ, chọc mấy đứa trẻ đồng loạt cười to, tiếng cười vui vẻ vang vọng như lục lạc.

Lệ Khả Nhi bất mãn, cố ý không nặng không nhẹ nói: “Thật là không có quy củ.”

Lời này chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, thanh âm lại lớn, một bàn này ai cũng nghe thấy, rõ ràng không để lại cho Cung Vân một chút thể diện nào. Cung Vân ảo não lúng túng, bà đang định đứng dậy nhắc nhở Nghê Y.

Lệ Chiêu đột nhiên lên tiếng: “Chọc đến em sao?”

Lúc này Lệ Khả Nhi mới ý thức được lời này của Lệ Chiêu là hỏi mình.

Sự không hài lòng giữa mày Lệ Chiêu thể hiện rõ ràng như thế, đồng thời còn mang theo vài phần mất kiên nhẫn, “Giọng nói của em là lớn nhất.”

Lệ Khả Nhi sững sờ, vị đại tiểu thư luôn được mọi người vây quanh cảm thấy vô cùng tủi thân, lập tức đứng dậy muốn bỏ chạy. Nhưng cô ta cũng không phải thật lòng muốn chạy, động tác chậm hơn hai giây, ý là muốn mọi người nói lời tốt giữ mình lại.