Chương 4

10 giờ tối, Nghê Y và Thời Di vẫn còn đang tăng ca.

Sau khi kiểm tra xong bản báo cáo tài chính cuối cùng, Thời Di duỗi người. Nghê Y che miệng ho khan, vẻ mặt mệt mỏi. Thời Di rót cho cô chén nước, đau lòng nói, “Cậu cảm lạnh đã mấy ngày rồi, càng ngày càng nghiêm trọng, ngày mai nghỉ ngơi một ngày đi.”

Nghê Y chống tay lên trán, “Sáng mai còn có cuộc họp, không nghỉ ngơi được.”

“Họp xong lập tức về nhà nhé.”

“Ngày mai là thứ sáu hả?” Nghê Y bỗng nhiên nhớ tới, “Không được, buổi tối còn có hẹn ăn cơm.”

Người như Cung Vân, lúc lười nhác có thể khiến người ta tức chết nhưng hiệu suất trong chuyện này lại cực kỳ cao, nhanh chóng ấn định thời gian gặp mặt.

Nghê Y có ấn tượng với Tống Phi.

Khi còn nhỏ anh ấy là một cậu bé rất văn nhã, chưa nói tới tình bạn sâu đậm, nhưng ấn tượng cũng không tệ lắm. Thật kỳ quái, mấy năm nay thẩm mỹ của Nghê Y có sự thay đổi, chỉ cần là người đàn ông không hung dữ, ở trong lòng cô sẽ được cộng thêm điểm.

Nghê Y bất đắc dĩ cười khổ, không thể tin được, yêu cầu của mình đối với đàn ông đã trở nên hèn mọn như thế.

Đang suy nghĩ, di động bất chợt vang lên, Nghê Y rã rời, “Chuyện gì?”

“Ngày mai……”

Cung Vân vừa mới mở đầu, Nghê Y liền không kiên nhẫn cắt ngang, “Con nhớ rồi, con sẽ đi gặp Tống Phi.”

Cung Vân lại càng thêm vội vàng, mở miệng bùm bùm như đốt pháo vang.

Sau khi nghe hiểu, Nghê Y lập tức lạnh mặt, “Con không đi.”

Cơm của Lệ gia, đối với cô mà nói chính là Hồng Môn Yến.

“Mẹ muốn nịnh bợ bọn họ thì tự mẹ đi đi, đừng kéo con theo.” Người Lệ gia không thích cô, cô còn không thích bọn họ đâu. Nghê Y ngữ khí sắc bén, “Không cần thương lượng.”

Cung Vân một khóc hai nháo, qua điện thoại khóc tới mức khiến người nghe đau lòng, “Anh cả con nói, nói, nếu con không đến, sẽ, bảo mẹ cút đi.”

Nghê Y lạnh giọng: “Anh ta không nên nói những lời này.” —— thô tục, rẻ mạt.

Cung Vân mặt không đổi sắc, cổ họng giật giật, “Nghê Nghê, đừng khiến mẹ phải khó xử được không? Chỉ còn hai mẹ con chúng ta sống nương tựa lẫn nhau.”

Nghê Y nghe rất vui vẻ, “Vậy mẹ có từng nghĩ cho con chưa?”

Cung Vân không sợ con gái oán hận, chỉ sợ cô dùng ngữ khí nhẹ nhàng như vậy mà trêu chọc trào phúng. Giống như cái gai bọc mật đâm vào da thịt, nhão nhão dính dính, khiến người ta vô cùng khó chịu.

Nói mềm không được thì đến nói ngang.

Cung Vân khóc sướt mướt nửa tiếng khiến đầu óc Nghê Y trướng đau, thật sự không muốn giải quyết.

Thứ sáu, sau khi giải quyết xong công việc, Nghê Y cảm thấy mình như bị phế đi, trở lại văn phòng cô đặt tay lên trán, hình như hơi sốt. WeChat của Cung Vân vẫn đang không ngừng thúc giục, dặn dò cô ngàn vạn lần đừng đến trễ.

Nghê Y đau đầu không chịu nổi, ba chữ “Con không đi” đã được nhập vào khung thoại. Một giây trước khi gửi đi, Cung Vân lại gửi tới một tin nhắn:

[Bảo bảo, mẹ yêu con.]

Nghê Y nhìn chằm chằm chữ “Bảo” kia, trong mắt giống như có hạt cát bay vào, mí mắt nhức mỏi.

Tay cô tạm dừng, xóa bỏ ba chữ kia.

Trước khi đi, Nghê Y xách theo hai giỏ dâu tây, mặc kệ thế nào, lễ nghĩa nên có từ trước đến nay cô luôn chu đáo. Bên ngoài vườn hoa, mấy người trẻ tuổi của Lệ gia vừa nói vừa cười, khi nhìn thấy Nghê Y, thanh âm lập tức nhỏ xuống.

Nghê Y mỉm cười với bọn họ, nhưng đối phương ngay cả có lệ cũng bủn xỉn, cô cũng quen rồi, thong dong bước vào cửa.

Trong nhà càng thêm náo nhiệt, hai mươi mấy người, nơi nào cũng không được thanh nhàn. Nghê Y hạ thấp cảm giác tồn tại, chào hỏi một vài chú thím, sau khi buông giỏ dâu tây xuống, liền muốn đến sảnh phụ chờ đợi.

Vừa khéo, Lệ Chiêu từ phòng sách đi xuống. Một chiếc áo sơmi tơ lụa màu đen tuyền, quần tây cùng màu, dây lưng bản nhỏ. Toàn bộ trang phục trên người anh đều rất khiêm tốn, giản dị, nhưng như thế lại càng nổi bật lên khí chất lạnh lùng.

Xuống được nửa cầu thang, bước chân càng thêm thong thả, cuối cùng gần như dừng lại, đôi mắt dán chặt lên người Nghê Y. Im lặng, sâu nặng, còn có sự chán ghét nhè nhẹ không dễ phát hiện.

Nghê Y đau đầu, cổ họng cũng đau, cô hạ thấp cảnh giác, chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Đi tới sảnh phụ, Lệ Khả Nhi và đám chị em của cô ta đều ở đó.

Nghê Y đột ngột tiến vào, rõ ràng không được hoan nghênh.

Cô lười đi tìm nơi trú ẩn khác, tự động bỏ qua những ánh mắt ghét bỏ và bài xích, đi tới chiếc ghế mây trong góc ngồi xuống.

Lệ Khả Nhi lớn giọng nói: “Đúng là không biết ứng xử.”

Nghê Y nhắm mắt, bàn tay xoa huyệt Thái Dương hơi hơi phát run.

Nhóm chị em bên cạnh nịnh nọt, liên tục phụ họa: “Đúng vậy, thật sự không có mắt nhìn, không thấy nơi này có người hay sao.”

Lệ Khả Nhi lạnh lùng nói: “Nếu có ánh mắt đã không giống như viên kẹo mạch nha, vội vàng tới đây lộ mặt.”