Trên tay của nàng dần nổi lên một nốt sưng đỏ.
Giữa hai hàng lông mày của Lương Ngọc Doanh tràn đầy đố kị mà nhìn chằm chằm Ninh Hiểu Tiêu, chẳng qua là bị muỗi đốt một cái mà thôi, chuyện nhỏ như vậy có cần phải làm ầm ĩ lên như thế không?
Ngay lập tức Bùi Nghiên Đình lấy từ trong ngực áo ra một cái lọ, đổ một ít thuốc mỡ thoa lên trên mu bàn tay của Ninh Hiểu Tiêu.
Có thể nói là hiệu quả nhanh chóng, nốt sưng đỏ dần dần mất hẳn đến khi không còn nhìn thấy nữa.
"Được rồi." Bùi Nghiên Đình yên tâm thổi nhẹ lên mu bàn tay của Ninh Hiểu Tiêu.
Những người bên cạnh chỉ biết cảm khái ở trong lòng, tin đồn gần đây nghe được ở Kinh thành quả nhiên không sai. Bùi Nghiên Đình quả thật vô cùng cưng chiều Ninh Hiểu Tiêu.
Bọn họ hoàn toàn không biết, có một người bởi vì hành động của Bùi Nghiên Đình mà trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn.
"Đó, đó là..." Giọng nói của Lương Hồng Tùng thay đổi đến ngạc nhiên: "Xích Luyện Châu?!"
"Đúng vậy." Trái ngược với sự kinh hãi của Lương Hồng Tùng, Bùi Nghiên Đình chỉ nhẹ nhàng bâng quơ lên tiếng: "Dùng để tiêu sưng giảm ngứa, hiệu quả rất tốt."
Lời nói của Bùi Nghiên Đình suýt chút nữa làm cho mọi người trên đại điện ngã lăn ra bất tỉnh.
Một năm Sí tộc mới có một cây, dẫu tốn nghìn vàng cũng khó cầu được Xích Luyện Châu. Mọi người phải tranh giành đến vỡ đầu mẻ trán… Ấy vậy mà chỉ dùng để làm thuốc mỡ tiêu trừ vết muỗi đốt thôi sao?
Bùi Nghiên Đình còn có thể phá của hơn một chút nữa không?
"Ngươi dùng Xích Luyện Châu làm thuốc mỡ sao?" Âm thanh kích động vừa khó nghe vừa khô khan của Lương Hồng Tùng vang lên.
"Có cái gì không được hả?" Bùi Nghiên Đình nhe răng cười với Lương Hồng Tùng.
Ninh Hiểu Tiêu nhìn thấy trên mu bàn tay không còn lưu lại một chút dấu vết nào, hỏi một câu: "Sao ngươi lại có thể nghĩ ra cái này được vậy?"
"Làn da của nàng quá non mềm, sau khi bị muỗi đốt thì phải mất một thời gian dài mới hết sưng được. Xích Luyện Châu có tác dụng tiêu sưng giảm ngứa và làm mát rất tốt, nên ta đã dùng thử. Quả thật kết quả vô cùng thành công." Bùi Nghiên Đình vui vẻ nói.
Mọi người trên đại điện đều câm nín.
Dùng Xích Luyện Châu đắt tiền như vậy chỉ để điều chế thành loại thuốc này, đáng tự hào lắm à?
"Ninh cô nương, Vương gia đối với ngươi thật tốt." Từ Mộng Chi thở dài mỉm cười, trong mắt không có chút ghen tị nào, chỉ có hâm mộ mà thôi.
Ninh Hiểu Tiêu đương nhiên biết người vừa lên tiếng là Từ Mộng Chi, nữ nhi của Thừa tướng.
Xem ra cũng là một nữ tử dịu dàng giống Tề Thục Tú, nhưng mà lại hơn vài phần điềm tĩnh và tự nhiên.
"Không biết ngươi có cái gì tốt, mà lại khiến cho Vương gia đối xử tốt với ngươi như vậy." Lương Ngọc Doanh chau mày nhìn chằm chằm Ninh Hiểu Tiêu, không chút khách khí nói.
Ánh mắt của Bùi Nghiên Đình không vui nhìn thẳng về phía Lương Ngọc Doanh.
Lương Ngọc Doanh bị ánh mắt không hài lòng của Bùi Nghiên Đình dọa sợ tới mức co rúm người lại. Nhưng sau đó nàng lại nghĩ đến việc Ninh Hiểu Tiêu chiếm đoạt hết toàn bộ sự nuông chiều của Bùi Nghiên Đình, liền thu hết can đảm nhìn lại Bùi Nghiên Đình.
Nàng định tự tranh thủ một chút cho chính mình.
"Vương gia, nàng ta chỉ là một nô ɭệ. Chẳng lẽ Vương gia thật sự muốn để một nữ nô lên làm Vương Phi sao?"
"Bản Vương muốn cưới loại nữ nhân gì còn cần phải thông qua sự đồng ý của ngươi sao?" Bùi Nghiên Đình buồn cười nói.
Gương mặt Lương Ngọc Doanh đỏ bừng lên, nhưng nàng vẫn mạnh miệng nói: "Vương gia là vị Vương gia tôn quý của Tĩnh Quốc ta, vậy vị trí Vương phi sao lại có thể tùy tiện chọn một người lên làm chứ?”
"Tùy tiện chọn một người hả?" Bùi Nghiên Đình nhướng mày cười lạnh: "Ngươi cho là bản Vương chọn..."
"Lương tiểu thư nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta không xứng với Vương gia sao?" Ninh Hiểu Tiêu đưa tay ngăn Bùi Nghiên Đình đang sắp sửa nổi giận lại.
Mọi người ngạc nhiên khi phát hiện vị Vương gia là người luôn có tính tình không tốt, có thể thẳng thắn đứng lên hô to gọi nhỏ với Hoàng Thượng, thế nhưng bởi vì động tác của Ninh Hiểu Tiêu mà toàn bộ cơn giận lập tức tiêu tan.
Ai mà không biết Bùi Nghiên Đình là một người cực kỳ nóng nảy, tất cả những kẻ vọng tưởng khuyên can đều không có kết cục gì tốt. Thế mà Ninh Hiểu Tiêu không chỉ ngăn cản được cơn tức giận của Bùi Nghiên Đình, mà còn làm cho hắn nhìn nàng cười tít mắt, chờ nàng nói chuyện.