Chương 31: Hiệu Quả Rất Tốt (1)

Ông ta phải trải qua trăm cay ngàn đắng mới lấy được Xích Luyện Châu, nhưng Bùi Nghiên Đình lại đoạt được chỉ qua một lần dẹp loạn Sí tộc.

Chưa từng nghe nói những tang vật bị tịch thu khi dẹp loạn có thể tự mình giữ lại. Bất kỳ món đồ tốt nào cũng phải giao nộp lên cho Hoàng đế, bổ sung vào quốc khố.

“Ý của ông là, hễ là đồ tịch thu được khi đi dẹp loạn đều phải nộp cho bệ hạ sao?” Bùi Nghiên Đình buồn cười hỏi.

“Tất nhiên rồi.” Lương Hồng Tùng không hề khách sáo mà hỏi ngược lại: “Chuyện này có gì phải bàn luận sao?”

“Đương nhiên là có.” Bùi Nghiên Đình cười khẩy nói: “Chả nhẽ những thứ như thuốc xổ, phân bón của nhà nông cũng phải nộp lên sao?”

Lời nói của Bùi Nghiên Đình khiến cho sắc mặt Lương Hồng Tùng lập tức tái đi.

Ai nghĩ Bùi Nghiên Đình sẽ nói những loại chuyện như vậy ở trước mặt mọi người chứ.

Phân bón nhà nông vốn là thứ dơ bẩn của nhà xí, còn có thuốc xổ… Cái đó có thể dâng lên cho Hoàng thượng sao?

“Vương gia, ngài lại nói bậy bạ rồi.” Lương Hồng Tùng cười nhạt nói: “Sao ta không biết phân biệt lại đánh đồng bảo vật Xích Luyện Châu của Sí tộc với mấy thứ đồ kia vậy!”

“Nếu ông cảm thấy không phải thì tại sao ông vẫn còn ở đây thế?” Bùi Nghiên Đình không chút khách khí hỏi: “Nếu ông đã có cây Xích Luyện Châu sao không lập tức dùng đi tu luyện linh lực tôi luyện linh thể?”

“Ngài...” Lương Hồng Tùng bỗng nhiên hiểu ra hàm ý trong lời nói của Bùi Nghiên Đình.

“Sau khi dùng cây Xích Luyện Châu, cứ mười người thì có hết chín người không chịu được mà nổ tan xác rồi chết, chỉ có một người có thể có duyên tôi luyện linh lực. Còn về sau này có thể tôi luyện thành linh thể hay không, linh lực cao bao nhiêu còn phải xem khả năng trời phú của mỗi người.”

Bùi Nghiên Đình nhìn Lương Hồng Tùng với ánh mắt mỉa mai: “Đồ vật nguy hiểm như vậy, dùng vào thì mười phần chết chín, chỉ để tăng thêm được vài năm tuổi thọ. Thứ đồ này mà ông cũng bảo bản Vương dâng lên cho bệ hạ sao? Có phải ông cảm thấy bệ hạ sống quá lâu rồi hay không? Hay là ông muốn ngôi vị Hoàng đế của Tĩnh Quốc sẽ đổi chủ?”

“Vương gia, ngài đừng ngậm máu phun người!” Lương Hồng Tùng căng thẳng quát lớn, sau đó quay đầu về phía Hoàng đế Bùi Nghiên Hạo tỏ ra trung thành: “Bệ hạ, thần tuyệt đối không có ý này.”



“Không có ý này thì ông có ý gì? Nhất định bắt bản Vương dâng cây Xích Luyện Châu này lên cho bệ hạ. Thứ đồ này dâng lên cho bệ hạ để làm gì chứ?”

Bùi Nghiên Đình quyết tâm không tha, từng bước ép sát Lương Hồng Tùng.

“Bệ hạ là vua một nước, sao có thể gặp chút chuyện sơ xuất nào được? Cây Xích Luyện Châu này sao có thể dâng lên cho bệ hạ được?” Bùi Nghiên Đình lạnh lùng hỏi: “Trấn Quốc công, không phải mạng của tất cả mọi người đều là cỏ rác.”

Sắc mặt của Lương Hồng Tùng trắng bệch, nói thế là có ý gì chứ?

Trong phủ của ông ta có cây Xích Luyện Châu có nghĩa là mạng của ông ta chỉ như cỏ rác sao?

“Được rồi.” Cuối cùng Bùi Nghiên Hạo cũng mỉm cười lên tiếng: “Nghiên Đình, thứ đồ vô bổ như cây Xích Luyện Châu tốt nhất nên bỏ đi.”

“Bệ hạ, thực ra cây Xích Luyện Châu này vẫn có chỗ dùng được.”

Bùi Nghiên Đình mỉm cười nói.

“Ngươi không cần mạo hiểm.” Bùi Nghiên Hạo không để tâm đến giá trị của cây Xích Luyện Châu mà quan tâm đến an nguy của Bùi Nghiên Đình hơn.

Lần này Lương Hồng Tùng đối đầu với Bùi Nghiên Đình coi như thua rồi, ông ta bực tức không nói nên lời.

Không khí trên đại điện trở nên có chút ngượng ngùng, bỗng một tiếng đập muỗi phá tan đi không khí ngượng ngùng này.

“Sao thế?” Bùi Nghiên Đình vội hỏi.

“Muỗi.” Ninh Hiểu Tiêu vô tư nói.

“Để ta xem nào.” Bùi Nghiên Đình không nghĩ ngợi gì mà cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Ninh Hiểu Tiêu.